Thanh quay lại tầng hầm nơi Hội Vết Sẹo đang họp. Cô vừa nhận được tin nhắn từ Minh, ngắn gọn và lạnh lùng: “Tôi đã có vị trí. Cô không cần tham gia nữa. Về đi.”
Trực giác mách bảo Thanh rằng Minh đã biết chuyện. Sự che giấu của anh, sự căng thẳng và việc anh đơn phương hành động đã xác nhận mối liên hệ cá nhân của anh ta với Ánh Dương. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, cơn giận bùng lên lấn át chứng rối loạn lo âu. Minh không chỉ nghi ngờ cô; anh ta đang tự đặt mình vào nguy hiểm và ngăn cản sự thật được phơi bày.
“Anh ta biết Lê Hiền đang ở đâu,” Thanh nói với Hùng, người đàn ông có vết sẹo lớn trên mặt.
Hùng nhíu mày. “Cảnh sát đã đến. Tại sao cô vẫn ở đây?”
“Vì kẻ sát nhân muốn chúng tôi tìm Linh,” Thanh nhấn mạnh. “Cô Linh là người thứ sáu bị mắc kẹt. Hắn ta muốn phơi bày sự thật về Liệu pháp Căm Thù. Anh Minh chỉ thấy vụ án mạng, còn tôi thấy nguyên nhân. Tôi cần vào Ánh Dương, ngay bây giờ. Có lối nào khác không, ngoài cổng chính?”
Hùng nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, ánh mắt lạnh lẽo và dò xét. Cuối cùng, sự tuyệt vọng của Thanh đã thuyết phục được ông ta. “Khu điều dưỡng đó là mê cung của quỷ dữ. Lối vào chính đã bị niêm phong, nhưng có một lối mòn. Một lối thoát hiểm mà chúng tôi gọi là ‘Lỗ Hổng Tuyệt Vọng’.”
Hùng vẽ vội một bản đồ đơn giản lên một mảnh giấy nhàu nát. Nó chỉ ra một đường hầm thoát nước cũ kỹ ở phía Tây Bắc của khu điều dưỡng, gần nhà bếp. “Nó được xây dựng để cung cấp than và thực phẩm, nhưng cũng là lối duy nhất để tuồn bệnh nhân ra ngoài khi tình hình khẩn cấp. Chỉ có một người biết về nó: Nguyễn Thị Mai, cô cấp dưỡng. Cô ấy đã giúp một số người trốn thoát đêm xảy ra vụ cháy.”
Thanh cảm thấy lạnh sống lưng. Nguyễn Thị Mai. Mẹ của Thám tử Minh. Càng tìm kiếm Kẻ Sát Nhân, cô càng lún sâu vào bí mật của chính Minh. Mối liên hệ này không phải ngẫu nhiên. Mẹ Minh là người cứu Linh, hay ít nhất là người cuối cùng nhìn thấy Linh.
“Cảm ơn anh,” Thanh nói, vội vàng cầm lấy bản đồ. Cô biết, để tìm Linh, cô phải làm theo dấu vết của mẹ Minh.
Trong khi đó, chiếc xe của Thám tử Minh lao như điên vào Khu Điều Dưỡng Ánh Dương. Anh ta đậu xe thẳng vào cổng chính, không thèm để ý đến lớp dây ruy băng cảnh sát đã bị đứt. Mọi ánh mắt của anh đều dán vào bức ảnh cũ kỹ của mẹ mình trong túi áo, và dòng ghi chú về bệnh nhân T.
Minh chạy qua sảnh chính, nơi anh và Thanh từng cạy vòm hầm mộ. Khu điều dưỡng trong đêm tĩnh mịch, nhưng Minh cảm thấy nó đang sống dậy, nuốt chửng ánh sáng và sự bình tĩnh của anh. Nỗi sợ hãi cá nhân đã vượt qua sự chuyên nghiệp. Anh không còn là thám tử; anh là con trai của một nhân chứng.
Minh lần theo dấu vết trong đầu: Lê Hiền bị bắt cóc. Kẻ sát nhân luôn tái hiện liệu pháp cũ. Khu vực tiếp theo có thể là nơi Liệu pháp Căm Thù được thực hiện. Anh đi thẳng đến Khu Điều Trị Thâm Canh.
Đèn pin của Minh rọi vào một căn phòng giam biệt lập. Căn phòng được trang hoàng bằng sự tàn bạo. Lê Hiền bị trói vào một chiếc ghế kim loại ở giữa phòng. Cô không có vẻ gì là bị tiêm thuốc. Cô đang bị buộc phải xem.
Trước mặt Lê Hiền là một chiếc màn hình TV cũ kỹ, phát đi phát lại một đoạn băng VHS bị nhiễu. Đoạn băng đó là hình ảnh đen trắng, ghi lại cảnh các bác sĩ (trong đó có cả cha của Lê Hiền) đang cười cợt, thực hiện những liệu pháp tàn bạo lên một cô gái trẻ. Dù bị mờ và rè, hình ảnh vẫn đủ để khiến Lê Hiền gào thét trong tuyệt vọng.
Trên bức tường đối diện, kẻ sát nhân đã viết một dòng chữ lớn bằng sơn đỏ: “NHÌN ĐI. HÃY THẤY SỰ THẬT.”
Minh lập tức tắt màn hình, anh lao đến giải thoát Lê Hiền. Cô gái đang run rẩy không kiểm soát, nước mắt và nước mũi trộn lẫn. Khi Minh mở dây trói, Lê Hiền chỉ ôm lấy anh và lẩm bẩm một cách kinh hoàng: “Sự thật… sự thật… chúng đã giết Linh…”
Minh biết anh đã đến quá trễ để ngăn chặn liệu pháp tra tấn tâm lý này. Kẻ sát nhân đã trốn thoát, và hắn ta lại để lại một manh mối mới, hướng thẳng đến Linh.
Minh đặt Lê Hiền tựa vào tường, sau đó anh chú ý đến một cái hộp kim loại đặt trên sàn nhà. Đó là một chiếc hộp đen nhỏ, được khóa chặt. Có một mảnh giấy dán trên nắp hộp: “Món quà cho Kẻ Mắc Kẹt.”
Khi Minh đang vật lộn với chiếc hộp, một tiếng động yếu ớt phát ra từ hành lang tối tăm. Anh giật mình, chĩa súng về phía âm thanh. Không phải kẻ sát nhân. Là Thanh. Cô vừa chui ra khỏi Lỗ Hổng Tuyệt Vọng.
Cả hai đối diện nhau, ánh đèn pin chéo nhau trong bóng tối. Minh tức giận vì Thanh không nghe lời. Thanh nhìn thẳng vào anh, ánh mắt chất chứa sự tổn thương.
“Anh đã tìm thấy cô ta, nhưng anh lại giấu tôi về mẹ anh,” Thanh nói, giọng cô run rẩy. “Nguyễn Thị Mai. Người cấp dưỡng. Người cuối cùng nhìn thấy Linh. Anh đang che giấu điều gì, thám tử Minh?”
Minh hạ súng, sự đối đầu cá nhân đã lên đến đỉnh điểm. “Tôi không che giấu gì cả. Tôi đang bảo vệ cô khỏi nguy hiểm, và bảo vệ mối liên hệ cuối cùng với mẹ tôi. Cô Thanh, tôi cũng là một nạn nhân của nơi này.”
Anh nhìn vào chiếc hộp. “Kẻ sát nhân muốn chúng ta mở chiếc hộp này. Hắn đang dẫn dắt cả hai chúng ta.”