bệnh án đen tối

Chương 7: Hộp Đen Của Sự Thật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh đèn pin giao nhau tạo thành một chữ X run rẩy trên chiếc hộp kim loại đen đặt giữa sàn nhà lạnh lẽo của Khu Điều Trị Thâm Canh. Lê Hiền đã được đưa đi cấp cứu, để lại Thanh và Minh đối diện nhau, bị chia cắt bởi chiếc hộp bí ẩn và những bí mật cá nhân chưa được giải quyết.

“Tôi hỏi lần cuối, Thám tử Minh,” Thanh lạnh lùng. “Anh đã tìm thấy mẹ anh trong danh sách nạn nhân của vụ cháy, hay danh sách thủ phạm?”

Minh thở dài nặng nhọc. Anh nhìn vào ánh mắt không khoan nhượng của Thanh, biết rằng sự che giấu đã kết thúc. Anh quỳ xuống, dùng khẩu súng gạt chiếc hộp. “Mẹ tôi, Nguyễn Thị Mai, là người cấp dưỡng. Bà ấy không phải là thủ phạm. Bà ấy đã cố gắng cứu một số bệnh nhân trong đêm cháy. Và bà ấy là người cuối cùng nhìn thấy Bệnh nhân T – có lẽ là Linh.”

Thanh từ từ quỳ xuống đối diện anh. “Tại sao anh lại giấu?”

“Vì tôi không muốn vụ án trở thành chuyện riêng của tôi. Và vì tôi sợ,” Minh thừa nhận, giọng anh khàn đi. “Tôi sợ Linh chính là kẻ sát nhân. Mẹ tôi đã cứu Linh, nhưng Liệu pháp Căm Thù đã biến Linh thành một con quái vật. Mẹ tôi có thể đã chết vì cố gắng che giấu cô ta.”

“Hay Linh đã cố gắng tiết lộ sự thật và bị thủ tiêu,” Thanh đáp trả. “Kẻ sát nhân muốn chúng ta mở chiếc hộp này. Hắn không muốn giấu, hắn muốn công bố. Anh đã nói anh là một nạn nhân của nơi này, vậy hãy hành động như một đồng minh. Mở nó đi.”

Minh lấy một bộ công cụ phá khóa chuyên dụng từ túi đồ nghề. Anh biết chiếc hộp được khóa bằng mật mã cơ học phức tạp, một kiểu khóa cổ điển mà những người ở Ánh Dương thích dùng. Sau vài phút căng thẳng và tiếng lách cách kim loại, chiếc hộp bật mở.

Bên trong không phải là một quả bom hay một chiếc đầu lâu rùng rợn, mà là một vật thể lạnh lẽo, mang tính kỹ thuật: một thiết bị điện cực nhỏ gắn vào một đoạn dây cáp dài. Thiết bị này giống hệt như vật được mô tả trong các bản vẽ Liệu pháp Kích Thích Căm Thù trong Bệnh Án Gốc, nhưng nhỏ gọn và tinh vi hơn rất nhiều. Kèm theo là một cuốn sổ tay nhỏ, bọc da đen, đã ngả màu.

Thanh giật lấy cuốn sổ. Bên trong là nhật ký của một bác sĩ giấu tên, viết tay, mô tả chi tiết các phiên điều trị của Bệnh nhân T (Linh).

“...Bệnh nhân T. không thể phát triển cảm xúc giận dữ, cô ấy quá thuần khiết. Chúng tôi phải tiêm và gắn thiết bị kích thích vào thùy trán, buộc cô ấy phải ghi nhớ nỗi đau và chuyển hóa nó thành sự căm phẫn. Nhưng điều kỳ lạ là, khi chúng tôi kích thích, không phải Linh phản ứng, mà là một thực thể khác...”

Minh nhìn thấy chiếc điện cực, mặt anh trắng bệch. “Đây là công cụ. Kẻ sát nhân không chỉ tái hiện liệu pháp, hắn ta đang sử dụng công cụ gốc của nó.”

Thanh tiếp tục đọc, tay cô run rẩy. Nhật ký mô tả Linh là một bệnh nhân đặc biệt, có khả năng cảm thụ cảm xúc cực mạnh. Liệu pháp không chỉ thất bại mà còn tạo ra một hiện tượng tâm lý kinh hoàng: Linh bị chia tách cảm xúc. Cô ấy không thể cảm nhận nỗi đau của chính mình, nhưng lại hấp thụ và lưu trữ nỗi đau của người khác.

“...Cô ấy là một vật chứa cảm xúc. Vụ cháy xảy ra khi Linh đang bị kích thích cảm xúc căm thù của toàn bộ khu điều dưỡng. Khi ngọn lửa bùng lên, nỗi sợ hãi và căm hận của tất cả đã đổ dồn vào cô ấy. Cô ấy đã biến mất. Tôi tin rằng Linh không chết, mà đã bị kẹt giữa hai thế giới – tồn tại thể xác, nhưng bị chiếm hữu bởi nỗi đau tập thể.”

“Kẻ Mắc Kẹt,” Thanh thì thầm. “Hắn ta là Linh, hoặc Linh đang điều khiển hắn. Kẻ sát nhân đang dùng danh sách để gọi tên những người liên quan, không phải để giết, mà là để bắt Linh phải chứng kiến sự trả thù.”

Minh lấy lại bình tĩnh, sự thật về mẹ anh và Linh đã kết nối một cách tàn khốc. “Nếu Linh còn sống, cô ta đã mang theo nỗi căm thù của toàn bộ Ánh Dương. Và nếu cô ta bị kiểm soát bởi nỗi căm thù đó, cô ta chính là kẻ sát nhân.”

“Không,” Thanh lắc đầu. “Nếu Linh là kẻ sát nhân, cô ta đã không cần chiếc hộp này. Kẻ sát nhân muốn chúng ta tìm Linh. Anh Minh, đây là manh mối của một kẻ đang bị thao túng, không phải một kẻ chủ mưu.”

Minh cúi xuống, nhặt một mảnh giấy nhỏ bị kẹt ở đáy hộp. Đó là một bức thư cũ, viết bằng nét chữ thanh mảnh.

“Mai thân mến, tớ biết mình không thể sống sót. Hãy đưa thiết bị này và cuốn nhật ký cho bất cứ ai tìm ra sự thật. Đây là chìa khóa. Linh cần được giải thoát. Cậu bé của cậu phải biết sự thật. – T.”

Minh nhìn Thanh, nước mắt rưng rưng. “T. là Tên viết tắt của mẹ tôi, Nguyễn Thị Mai. Bà ấy đã chết vì sự thật, và bà ấy muốn tôi tìm Linh. Mẹ tôi không muốn Linh chết.”

Sự thù địch giữa họ tan biến, thay vào đó là sự gắn kết từ nỗi đau chung. Họ đã có cùng một mục tiêu: tìm Linh và giải mã chiếc hộp đen của Ánh Dương. Họ biết Linh vẫn đang ở đâu đó, và kẻ giết người đang cố gắng lợi dụng cô.

“Giờ thì chúng ta biết kẻ sát nhân đang ở đâu rồi,” Thanh nói, siết chặt cuốn sổ nhật ký. “Hắn ta đang săn lùng những gì Linh bị mắc kẹt. Chúng ta phải tìm ra Linh trước khi hắn ta hoàn thành nghi thức cuối cùng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×