Căn phòng giam biệt lập trong Khu Điều Trị Thâm Canh vẫn còn lạnh lẽo mùi sắt gỉ và nỗi sợ hãi của Lê Hiền. Thanh đặt cuốn sổ tay bọc da đen và thiết bị điện cực lên chiếc bàn thép cũ kỹ. Nỗi sợ hãi cá nhân của Minh đã được thay thế bằng quyết tâm lạnh lùng. Anh biết, nếu kẻ sát nhân là một kẻ cuồng tín đang cố gắng giải thoát linh hồn mẹ mình đã cố gắng cứu, anh không thể dừng lại.
“Thiết bị này... nó không có pin, không có bộ phát sóng,” Minh nghi ngờ. “Làm sao kẻ sát nhân có thể điều khiển nó, hay Linh, từ xa?”
Thanh rụt tay lại sau khi vô tình chạm vào sợi cáp. Một cơn đau đầu choáng váng ập đến, kèm theo hình ảnh thoáng qua của một hành lang tối tăm và tiếng rên rỉ nghẹt thở. Cảm giác này quen thuộc đến kinh hoàng—đó chính là dấu hiệu của chứng rối loạn lo âu luôn đeo bám cô, nhưng lần này nó mạnh hơn, rõ ràng hơn.
“Nó không phát sóng radio, Minh,” Thanh thì thầm, giọng cô chắc nịch. “Nó phát ra cảm xúc. Cuốn nhật ký nói Linh là vật chứa cảm xúc, và thiết bị này kích thích thùy trán. Liệu pháp Căm Thù không chỉ là một thí nghiệm vật lý; nó là một cuộc tra tấn tâm linh. Kẻ sát nhân đang dùng nó để khuếch đại nỗi căm thù của Linh và truyền đi.”
Minh mở tập Bệnh Án Gốc, lật đến các bản vẽ kỹ thuật chi tiết. Anh phát hiện ra một tần số cực thấp được ghi chú bằng chữ Latinh: Frequential Implosion – 0.01 Hz. “Tần số sóng não Theta,” anh lẩm bẩm. “Chúng ta cần một máy quét nhạy cảm, có thể đo được sự nhiễu loạn sóng não, không phải sóng radio.”
Minh lập tức liên lạc với một đồng nghiệp cũ trong đơn vị công nghệ cao. Sau mười lăm phút căng thẳng, Minh nhận được một tin nhắn kèm theo dữ liệu phần mềm, biến chiếc máy quét cơ động của cảnh sát thành một thiết bị dò tìm sóng não chuyên biệt, chỉ có thể hoạt động trong vòng vài phút trước khi quá tải.
Họ kích hoạt thiết bị. Thanh đặt thiết bị điện cực nhỏ gần máy quét. Một tiếng rè rè sắc lạnh vang lên, không phải tiếng nhiễu sóng, mà là tiếng mặt trận cảm xúc đang va chạm. Màn hình máy quét hiện lên một đường sóng giao động kịch liệt, tạo thành biểu tượng xoắn ốc mà họ đã thấy trong hầm mộ.
Thanh cảm nhận được luồng cảm xúc kinh hoàng tràn qua mình. Cô siết chặt tay, cố gắng không gục ngã. “Nó đang ở gần. Kẻ sát nhân không thể đi xa với thiết bị nhận tín hiệu này. Hắn ta vẫn đang điều khiển Linh trong Ánh Dương.”
Minh theo dõi kim chỉ hướng đang xoay tròn, cuối cùng dừng lại và rung mạnh. Nó chỉ thẳng về khu vực trung tâm của tòa nhà chính, nơi có Văn phòng Giám đốc – một khu vực bị niêm phong và khóa chặt hơn bất kỳ nơi nào khác. Đó là nơi quyền lực và sự thật bị chôn vùi.
Họ phá khóa. Văn phòng Giám đốc, khác hẳn với sự mục nát của khu điều dưỡng, sạch sẽ đến đáng ngờ. Mọi thứ được sắp xếp tỉ mỉ, ngăn nắp. Bàn làm việc bằng gỗ gụ được lau chùi sáng bóng, không hề có bụi bặm. Trên tường, không phải bằng sơn xịt thô bạo, mà là một tấm bảng bần được sử dụng chuyên nghiệp.
Trên tấm bảng, ảnh của tất cả các nạn nhân (Hoàng Sơn, Phạm Tấn, Lê Hiền) được dán theo thứ tự. Từ mỗi bức ảnh, một sợi dây đỏ được nối đến ảnh chân dung của cha mẹ họ – những người đã làm việc tại Ánh Dương. Kẻ sát nhân đang phân tích và ghi chép quá trình trả thù, không phải hành động bộc phát.
Dưới bảng bần, có một dòng chữ được in bằng phông chữ cũ kỹ, ghim bằng đinh bấm: “Hoàn thành Liệu pháp, Giải phóng Vật chứa.”
Thanh cúi xuống, mắt cô dán vào cuốn sổ nhật ký của mẹ Minh. Cô đọc lại đoạn ghi chép cuối cùng: “...Hãy tìm chìa khóa. Linh cần được giải thoát.”
Chìa khóa. Thanh nhìn quanh căn phòng được sắp đặt hoàn hảo này. “Kẻ sát nhân không cần chìa khóa để vào đây. Hắn ta đã có nó rồi. Chìa khóa ở đây không phải là chìa khóa vật lý, mà là một lỗ hổng.”
Cô chạm vào bàn làm việc. Nó quá vững chãi so với những nội thất cũ kỹ khác. Cô đẩy mạnh, và phát hiện ra một chiếc bản lề ẩn dưới sàn. Minh lập tức dùng xà beng nạy tấm ván sàn lên.
Bên dưới là một căn hầm nhỏ, một căn phòng bảo mật được xây dựng bằng bê tông. Bên trong, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt và không khí lạnh lẽo đến thấu xương.
Trên một chiếc giường kim loại, có một cô gái nằm đó. Cô gầy gò, da trắng bệch như sáp, tóc dài và xơ xác. Đôi mắt cô mở to, nhưng trống rỗng, không hề có tiêu cự. Chính là Linh.
Và kinh hoàng nhất, trên thái dương cô ấy vẫn còn dấu vết phẫu thuật cũ, và một chiếc điện cực khác – to hơn, cồng kềnh hơn thiết bị trong hộp đen – được gắn sâu vào da thịt cô. Linh không chết, nhưng cô ấy đã ở trong trạng thái thực vật suốt hai mươi năm. Kẻ sát nhân đã giữ cô sống, chờ đợi.
Thanh sững sờ. Kẻ sát nhân không phải Linh, mà là người giữ Linh.
Minh lập tức tiến đến, tay anh run rẩy. “Đây là Bệnh nhân T. Mẹ tôi đã cố gắng đưa cô ấy ra ngoài.”
“Không,” Thanh ngăn lại, nhìn vào chiếc điện cực cắm vào đầu Linh. “Anh không thấy sao? Kẻ sát nhân không giải thoát cô ấy. Hắn ta đang sử dụng cô ấy. Linh là một trạm thu phát cảm xúc bị động. Kẻ sát nhân là người điều khiển thiết bị, kích hoạt nỗi căm thù của Linh để tạo ra ảo giác và sự tàn bạo lên các nạn nhân.”
Thanh nhìn thấy một chiếc điện thoại di động cũ được buộc vào thiết bị điện cực lớn. Nó hiển thị một tin nhắn vừa được gửi đi, chỉ vài phút trước khi họ đến.
Minh không kịp đọc tin nhắn, anh phát hiện ra một phong bì màu kem, cũ kỹ, được ghim vào chiếc gối của Linh. Nó không đề tên.
Thanh mở phong bì. Bên trong là một tấm ảnh. Ảnh chụp cô khi cô còn là một đứa trẻ, đang đứng trước một ngôi nhà gỗ. Phía sau cô, một người đàn ông mờ ảo, có vẻ như là cha cô, đang đứng nhìn với ánh mắt lo lắng.
Dưới bức ảnh là một dòng chữ viết tay: “Gửi Thanh. Chúng ta có chung một vết sẹo. Ngươi cũng là vật chứa. Hãy nhớ lại. Chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi tận cùng của nỗi sợ hãi.”
Thanh cảm thấy toàn thân đông cứng. Kẻ sát nhân không chỉ biết về cô; hắn ta biết về bi kịch gia đình chưa được giải quyết của cô, về chứng rối loạn lo âu và sự thật mà cô đã cố gắng chôn vùi. Kẻ săn lùng đã trở thành kẻ hiểu rõ cô nhất.
“Hắn ta đã đi rồi,” Minh nói, nhìn ra lối thoát hiểm thứ hai của căn phòng. “Hắn ta đang dẫn dắt cô. Thanh, quá khứ của cô... nó là gì? Tại sao hắn lại nhắm vào cô?”