bếp lửa quê xưa

Chương 3: Cánh đồng sau mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, sau cơn mưa đêm, cả làng như được rửa sạch, bầu trời trong xanh hơn, và hương đất ẩm còn lưu lại trên cỏ cây. Hạ Vy chạy ra sân, đôi giày nhỏ còn lấm lem bùn đất, mắt rực sáng nhìn ra cánh đồng rộng trước nhà. Những vệt sương đọng trên lá lấp lánh như những viên ngọc bé xíu, và tiếng chim hót ríu rít vang vọng khắp không gian.

Lâm Khôi đã chờ sẵn bên con đường mòn dẫn ra đồng, nở nụ cười tươi rói. “Hôm nay chúng ta đi khám phá cánh đồng sau mưa nhé!” cậu bé reo lên. Hạ Vy cười, gật đầu, cảm thấy tim mình vui lạ thường. Chân bước trên bùn mềm, đôi đứa trẻ lao qua những luống cỏ, đôi bàn tay khẽ chạm vào những giọt nước còn đọng trên lá, mát lạnh nhưng lại mang đến cảm giác sảng khoái khó tả.

Cánh đồng sau mưa mang một vẻ đẹp hoàn toàn khác. Những bông lúa non nghiêng mình, còn đẫm nước, lấp lánh dưới ánh nắng buổi sớm. Con đường mòn nhỏ trở nên lầy lội, nhưng với Hạ Vy và Lâm Khôi, đó chính là sân chơi lý tưởng. Họ chạy đua, ném bùn, thậm chí trèo lên những gò đất nhỏ, cười vang đến mức cả cánh đồng như rung lên theo nhịp tiếng cười.

Lâm Khôi tìm thấy một ổ ốc sên giữa những luống rau còn ướt sương. Cậu bé đưa cho Hạ Vy, ánh mắt tràn đầy thích thú: “Nhìn kìa, Vy! Chúng ta có bạn mới!” Hạ Vy khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc ốc sên, cảm nhận sự mềm mại, chậm rãi. Khoảnh khắc giản dị ấy khiến cô bé nhận ra rằng tuổi thơ không cần những điều xa xỉ hay huy hoàng, chỉ cần những niềm vui nhỏ bé, tự nhiên là đủ.

Tiếng cười của họ vang vọng giữa cánh đồng, hòa cùng tiếng nước rơi từ những giọt mưa còn sót lại trên lá, tạo nên một bản nhạc đồng quê rộn rã, tràn đầy sống động. Họ cùng nhau nhặt những bông hoa dại ven đường, tranh nhau ai tìm được nhiều hơn, rồi lại cùng ngồi trên bờ ruộng, vẽ những dấu chân trên bùn, tưởng tượng mình đang vẽ những con đường dẫn đến những vùng đất xa xôi.

Chiều xuống, ánh nắng cuối ngày chiếu qua những vệt mây còn sót lại, nhuộm cả cánh đồng thành một bức tranh vàng hồng diệu kỳ. Hạ Vy và Lâm Khôi ngồi tựa lưng vào nhau, nhìn dòng nước từ cơn mưa vừa rút, chảy róc rách qua những luống lúa. Lâm Khôi bất chợt nói: “Mình thích cánh đồng sau mưa, Vy à. Ở đây mọi thứ đều mới mẻ, nhưng cũng rất yên bình.” Hạ Vy gật đầu, cảm nhận trọn vẹn niềm vui trong tâm hồn, một niềm vui chỉ tuổi thơ mới có thể đem lại.

Trên con đường trở về, đôi chân lấm lem bùn đất nhưng trái tim lại nhẹ nhàng, đầy ắp kỷ niệm. Họ biết rằng những trò chơi hôm nay sẽ trở thành ký ức quý giá, một phần tuổi thơ mà sau này dù đi đâu, cũng không thể nào quên. Và cánh đồng sau mưa hôm nay, với ánh sáng lung linh, tiếng cười vang vọng, và hương đất mát lành, sẽ mãi là nơi khởi đầu cho những ngày hồn nhiên, tươi đẹp của Hạ Vy và Lâm Khôi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×