bếp lửa quê xưa

Chương 4: Giọt sương trên lá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm ấy, Hạ Vy thức dậy khi sương còn đọng trên từng ngọn cỏ, trên những chiếc lá xanh mướt sau cơn mưa đêm qua. Cô bé hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành lan tỏa khắp phổi, như thể cả cơ thể đang được rửa sạch mọi muộn phiền còn sót lại trong giấc ngủ. Từng giọt sương long lanh như những viên ngọc nhỏ, rung rinh theo nhịp gió nhẹ, khiến cô bé không khỏi ngẩn ngơ trước vẻ đẹp giản dị mà tinh khiết của tự nhiên.

Hạ Vy bước ra sân, đôi bàn chân trần khẽ in lên lớp sương mỏng còn vương trên đất. Mỗi bước đi, cô cảm nhận sự mềm mại, mát lạnh, như thể thiên nhiên đang ôm trọn mình vào lòng. Bên bếp lửa nhỏ, mẹ cô vẫn đang chuẩn bị bữa sáng, đôi tay nhanh nhẹn khua những dụng cụ quen thuộc. Mùi hương gạo nếp mới, hòa với mùi ẩm của cỏ sau mưa, làm cho không gian buổi sáng trở nên ấm áp lạ thường.

Cô bé chậm rãi đi tới gốc cây cau trước sân, nơi những chiếc lá to đẫm sương. Cô khẽ chạm tay vào một giọt sương, nhìn nó rơi xuống, tan vào lòng đất. Giọt sương nhỏ ấy dường như mang theo cả vẻ đẹp bình yên mà cô đang cảm nhận, một sự thanh tịnh nhẹ nhàng, tách biệt hẳn với những ồn ào của thế giới ngoài kia. Hạ Vy lặng yên, chỉ nghe nhịp tim của mình hòa cùng tiếng gió xào xạc trong lá, tiếng chim hót xa xa, và tiếng nước chảy nhẹ ở con mương nhỏ sau vườn.

Lâm Khôi chạy đến, hơi thở còn gấp nhưng ánh mắt tràn đầy hứng khởi. “Vy, nhìn kìa! Sương còn trên những bông cúc dại!” cậu bé reo lên, tay chỉ về phía những bông hoa bé xinh, còn vương vài giọt sương lấp lánh. Hạ Vy mỉm cười, cùng chạy lại, hai đứa trẻ cúi xuống, nhìn những viên sương như những viên pha lê nhỏ, long lanh dưới ánh nắng sớm. Họ cười khúc khích, nhưng nụ cười ấy lại nhẹ nhàng, không ồn ào, vừa đủ để cảm nhận hạnh phúc bình dị lan tỏa trong tim.

Cả buổi sáng trôi qua trong sự yên bình ấy. Hạ Vy và Lâm Khôi cùng nhau ngắm từng chiếc lá, từng giọt sương, thỉnh thoảng lại nhặt vài bông hoa dại, đặt lên tay nhau, hay đơn giản là ngồi cạnh nhau trên bờ ruộng, cảm nhận ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua kẽ lá. Trong khoảnh khắc ấy, cô bé nhận ra rằng bình yên không phải là thứ xa xỉ, mà là khi con người biết dừng lại, lắng nghe và cảm nhận từng chi tiết nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa quanh mình.

Trên con đường trở về, Hạ Vy nhìn lại cánh đồng, nơi sương đã dần tan, ánh nắng chiếu lên mặt đất ướt nhẹp, tạo nên một bức tranh rực rỡ nhưng vẫn dịu dàng. Cô bé thầm nghĩ rằng những giọt sương hôm nay không chỉ là món quà của thiên nhiên, mà còn là nhịp cầu nối cô với tuổi thơ – tuổi thơ tràn đầy ngọt ngào, bình yên, và đầy ắp những ký ức không thể nào quên.

Bên bếp lửa nhỏ, khi nồi cơm đã chín, Hạ Vy kể lại với mẹ về giọt sương trên lá, về sự yên bình mà cô cảm nhận. Mẹ cô mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui dịu dàng: “Bình yên đôi khi nằm trong những điều nhỏ bé nhất, Vy à. Khi biết trân trọng, con sẽ thấy cuộc sống thật đẹp.” Hạ Vy gật đầu, nhìn ngọn lửa bập bùng, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa trong tim. Cô hiểu rằng, bình yên không chỉ tồn tại ở cánh đồng hay trong sương mai, mà còn trong những khoảnh khắc đơn giản, trong hơi ấm của gia đình, và trong từng giây phút con tim biết rung cảm với thiên nhiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×