Chiều hôm ấy, cơn mưa vừa tạnh, để lại những vũng nước nhỏ long lanh trên sân. Hạ Vy đứng bên hiên nhà, chân đung đưa, mắt nhìn theo những đám mây vẫn còn lững lờ trôi trên bầu trời. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và hương cỏ sau mưa. Không gian yên ắng, chỉ còn tiếng nước nhỏ róc rách từ mái hiên xuống vũng sân, như nhịp điệu êm dịu của tuổi thơ.
Lâm Khôi chạy đến, tay xách một cái giỏ nhỏ đựng những bông hoa dại vừa hái trên cánh đồng. “Vy, hôm nay mình lại đi thăm cánh đồng bên kia nhé?” cậu bé reo lên, ánh mắt sáng rực niềm vui. Hạ Vy mỉm cười, đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, cho cậu bước vào hiên nhà. Hai đứa trẻ ngồi xuống, đối diện nhau, đôi chân chạm nhẹ vào nhau, cảm giác vừa gần gũi vừa bỡ ngỡ.
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Khôi bất chợt nghiêng người, nhặt một chiếc lá còn đọng giọt sương đặt lên tay Hạ Vy. “Vy à… mình hứa sẽ luôn chơi cùng cậu, bất kể mưa hay nắng, bất kể bùn hay nắng gắt,” cậu nói, giọng trong trẻo nhưng chắc chắn, như muốn ghi khắc lời hứa vào không gian. Hạ Vy nhìn vào mắt cậu, cảm nhận sự chân thành ẩn sâu trong từng lời nói. Cô bé gật đầu, môi khẽ mỉm cười: “Mình cũng hứa vậy. Dù sau này có đi đâu, cũng sẽ luôn nhớ những ngày hôm nay.”
Hiên nhà nhỏ, với mái ngói đỏ ẩm, trở nên ấm áp hơn nhờ tiếng cười khúc khích của hai đứa trẻ. Họ kể cho nhau nghe những ước mơ bé nhỏ: Lâm Khôi muốn xây một chiếc thuyền giấy thật lớn để thả trên sông, Hạ Vy muốn trồng thật nhiều hoa dại quanh hiên nhà để mỗi buổi sáng đều được nhìn thấy sắc màu rực rỡ. Những ước mơ ngây ngô nhưng tràn đầy hồn nhiên ấy khiến khoảng cách giữa hai người tan biến, chỉ còn lại sự đồng điệu trong tâm hồn.
Ngoài sân, ánh nắng cuối ngày chiếu qua mái hiên, nhuộm vàng cả khoảng không gian nhỏ bé. Giọt nước còn sót lại từ mái nhà rơi xuống, lấp lánh trên nền đất ẩm, như những viên pha lê nhỏ chứng kiến lời hứa tuổi thơ. Hạ Vy cảm nhận được sự bình yên sâu lắng trong khoảnh khắc này – bình yên mà không cần hoa lệ, chỉ cần có sự hiện diện của một người bạn, một lời hứa, và những ký ức giản dị.
Trước khi ra về, Lâm Khôi đứng lên, giơ tay ra, nắm lấy tay Hạ Vy. “Nhớ nhé, Vy, bất kể sau này có chuyện gì, chúng ta sẽ luôn là bạn.” Hạ Vy siết nhẹ bàn tay cậu, lòng ấm áp lạ thường. Cô biết rằng lời hứa hôm nay, dù chỉ là lời hứa nhỏ tuổi thơ, sẽ theo cô suốt cả cuộc đời, như một sợi dây vô hình gắn kết hai tâm hồn trong sáng và hồn nhiên.
Khi Lâm Khôi chạy về nhà, Hạ Vy đứng bên hiên, nhìn theo bóng cậu bé khuất dần, lòng tràn đầy hy vọng. Cô biết rằng tuổi thơ không chỉ là những trò chơi, những cánh đồng hay những giọt sương, mà còn là những lời hứa nhỏ, những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Và chính những điều ấy sẽ làm nên những ký ức không thể phai mờ, in sâu trong tim mỗi người.
Bên hiên nhà nhỏ, Hạ Vy ngồi lặng yên, mắt nhìn theo ánh hoàng hôn cuối ngày, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ lời hứa ấy. Cô hiểu rằng đôi khi hạnh phúc giản dị chỉ là sự hiện diện của một người bạn, một lời hứa chân thành, và một khoảnh khắc bình yên giữa thế giới rộng lớn. Và từ hôm nay, hiên nhà, cánh đồng, giọt sương, và cả tiếng cười trẻ thơ sẽ trở thành chứng nhân cho tuổi thơ trong sáng và những lời hứa đầu đời.