Nắng vàng trải dài trên cánh đồng, chiếu lên những bông lúa chín nặng trĩu hạt, rung rinh theo từng cơn gió nhẹ. Hạ Vy chạy ra đồng cùng Lâm Khôi, đôi mắt sáng rực trước cảnh sắc mùa gặt. Đây là lần đầu tiên cô được tham gia gặt lúa, và lòng đầy háo hức xen lẫn một chút bỡ ngỡ.
Lâm Khôi đã đứng đó từ sớm, tay cầm liềm, cười tươi khi thấy Hạ Vy bước tới. “Vy, hôm nay mình sẽ chỉ cậu cách gặt lúa nhé. Nhẹ nhàng thôi, đừng sợ bùn hay bụi,” cậu nói, giọng tràn đầy năng lượng. Hạ Vy nắm chặt liềm nhỏ, nhún vai, rồi bắt chước cậu từng động tác. Ngay lần đầu, cô vụng về cắt vạt lúa, nhưng tiếng cười khúc khích của Lâm Khôi khiến mọi e dè tan biến.
Cả buổi sáng, hai đứa trẻ lượn lờ giữa cánh đồng, miệng cười nói, tay nhặt từng bó lúa vàng. Họ cùng nhau so bó, đặt lên những gò đất nhỏ, thi xem ai cắt được nhiều hơn. Dù còn non nớt, những động tác vụng về, nhưng niềm vui và sự đồng điệu trong công việc khiến Hạ Vy cảm thấy mình trưởng thành hơn một chút, đồng thời hiểu thêm nỗi vất vả nhưng cũng đầy niềm vui của mùa gặt.
Ngoài đồng, nắng lên cao, mồ hôi thấm ướt áo, nhưng cô bé không hề mệt mỏi. Lâm Khôi đứng cạnh, tay vẫn nhanh nhẹn cắt từng đòng lúa, ánh mắt tràn đầy hứng khởi. “Vy, nhanh lên! Nhìn mình kìa, gặt nhanh mà vẫn vui!” Cô bé bật cười, nắm tay cậu, cùng lao vào những hàng lúa tiếp theo, tiếng cười vang vọng khắp cánh đồng, hòa với tiếng gió thổi qua bông lúa, tạo nên một bản nhạc rộn rã của tuổi thơ.
Giữa lúc nghỉ giải lao, Hạ Vy ngồi dưới gốc cây, tay lau mồ hôi, mắt nhìn ra xa. Cánh đồng trải dài, những bó lúa vàng óng, ánh nắng chiếu lên tấm lưng của Lâm Khôi đang cặm cụi, tạo nên một hình ảnh in sâu vào tim cô. “Thật đẹp,” cô thầm nghĩ, nhận ra rằng niềm vui không chỉ ở việc chơi đùa, mà còn ở những trải nghiệm bình dị nhưng ý nghĩa.
Chiều xuống, khi mặt trời bắt đầu hạ thấp, cả hai đứa trẻ đứng bên cạnh những bó lúa đã được gặt xong, nhìn thành quả của một buổi lao động. Hạ Vy thở dài, vừa mệt vừa vui: “Mình chưa bao giờ thấy mùa gặt đẹp đến thế.” Lâm Khôi mỉm cười, giơ tay nắm lấy tay cô: “Đó là vì hôm nay mình cùng nhau. Bất cứ việc gì cũng vui hơn khi có bạn đồng hành.”
Trên con đường về, chân lấm lem bùn đất, đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, Hạ Vy và Lâm Khôi kể cho nhau nghe những điều thấy được trong buổi gặt hôm nay – tiếng cười, mùi lúa, cảm giác chạm vào những đòng lúa nặng hạt, và sự hứng khởi khi cùng nhau hoàn thành công việc. Họ hiểu rằng mùa gặt đầu tiên không chỉ là lần trải nghiệm công việc nông thôn, mà còn là những bài học đầu tiên về tinh thần hợp tác, tình bạn và niềm vui từ những điều giản dị nhất.
Bên hiên nhà, khi mồ hôi đã khô, Hạ Vy kể lại với mẹ về mùa gặt đầu tiên, về Lâm Khôi và những bó lúa vàng rực rỡ dưới ánh chiều. Mẹ cô mỉm cười, ánh mắt tràn đầy niềm tự hào: “Tuổi thơ là những mùa gặt như thế, Vy à. Nhìn thấy con hạnh phúc, mẹ cũng hạnh phúc theo.” Hạ Vy ngồi lặng yên, lòng ấm áp, biết rằng ký ức về mùa gặt đầu tiên, về những bó lúa vàng và tiếng cười trong trẻo bên Lâm Khôi, sẽ theo cô suốt cả cuộc đời.