bếp lửa quê xưa

Chương 7: Trăng rằm trên cánh đồng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, cánh đồng trải dài dưới ánh trăng rằm, sáng vằng vặc như phủ một lớp bạc mỏng lên những bông lúa vừa gặt xong. Không gian yên ắng, chỉ còn tiếng côn trùng râm ran, tiếng gió xào xạc qua những bông lúa còn sót lại, và đôi khi là tiếng cười khẽ của Hạ Vy vang vọng trong bóng đêm.

Hạ Vy bước ra sân, mắt dõi theo ánh trăng tròn trên cao. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương lúa chín hòa với mùi đất ẩm, tạo nên một cảm giác vừa bình yên vừa huyền ảo. Chỉ một thoáng thôi, cô nhận ra rằng cánh đồng trong ánh trăng không giống bất kỳ cảnh vật nào ban ngày – nó lung linh, tĩnh lặng, nhưng lại đầy sức sống, như thể mọi thứ xung quanh đang thở cùng nhịp với trái tim cô.

Lâm Khôi xuất hiện từ phía con đường mòn dẫn ra đồng, tay cầm chiếc đèn lồng nhỏ, ánh sáng le lói hòa với ánh trăng. “Vy, đẹp quá phải không? Mình muốn cả hai cùng ngắm trăng rằm trên cánh đồng này,” cậu nói, giọng trầm ấm nhưng đầy hứng khởi. Hạ Vy mỉm cười, chạy lại, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh trăng. Cả hai đứng im lặng, chỉ để cảm nhận ánh sáng bạc phủ lên cánh đồng và trên khuôn mặt nhau.

Họ cùng nhau đi dọc theo con đường nhỏ giữa những luống lúa, bàn tay khẽ chạm vào những bông lúa còn sót lại, cảm nhận mùi hương nhẹ nhàng, dịu dàng. Lâm Khôi nắm lấy tay Hạ Vy, dẫn cô ra bờ mương, nơi ánh trăng soi xuống mặt nước, tạo thành một tấm gương bạc lấp lánh. “Mình thích trăng rằm,” cậu nói, “bởi nó làm mọi thứ trở nên yên bình, mọi chuyện đều dừng lại một chút, chỉ còn ánh sáng và sự tĩnh lặng.”

Hạ Vy gật đầu, lặng lẽ nhìn trăng, lòng tràn ngập một cảm giác khó tả. Cô nhận ra rằng tuổi thơ không chỉ là những trò chơi hay tiếng cười ngày thường, mà còn là những khoảnh khắc tĩnh lặng như thế này – khi cả thế giới dường như chậm lại, và con người được sống trọn vẹn với cảm xúc trong trẻo, tinh khôi.

Cả hai ngồi bên bờ mương, nhìn ánh trăng soi bóng hai khuôn mặt nhỏ bé. Lâm Khôi kể cho Hạ Vy nghe về những câu chuyện trăng rằm mà cậu từng nghe từ ông bà: về những thần tiên, về những cánh đồng bạc lấp lánh dưới trăng, và về những lời ước được gửi lên trăng mỗi mùa. Hạ Vy lắng nghe, mắt sáng lên, đôi khi xen vào vài câu hỏi ngây ngô, khiến cả hai cùng cười khúc khích.

Khi ánh trăng chiếu xuống rực rỡ nhất, Hạ Vy thầm nghĩ: “Cánh đồng, trăng, và Lâm Khôi… tất cả đều khiến tuổi thơ trở nên thật đẹp.” Cô cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay cậu nắm lấy tay mình, cảm nhận sự an yên lan tỏa khắp tâm hồn. Đêm trăng ấy, không cần lời nói nhiều, chỉ cần sự hiện diện của nhau, họ đã cảm thấy trọn vẹn, đã thấy tuổi thơ như lung linh, tĩnh lặng mà đầy sắc màu.

Khi trở về nhà, ánh trăng vẫn chiếu qua hiên, rọi lên mái ngói và sân đất ẩm. Hạ Vy bước vào, lòng nhẹ nhõm, tay vẫn còn ấm từ bàn tay Lâm Khôi. Cô hiểu rằng ký ức tuổi thơ không chỉ được tạo nên bởi những trò chơi, mùa gặt hay giọt sương, mà còn bởi những đêm trăng rằm – những khoảnh khắc tưởng như đơn giản nhưng lại in sâu, trở thành một phần bình yên, trong trẻo mà cô sẽ mang theo suốt cuộc đời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×