bếp lửa quê xưa

Chương 8: Cây cau trước sân


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm ấy, nắng chiếu qua tán lá cau trước sân, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Hạ Vy ngồi dựa vào gốc cây, mắt nhìn theo những chiếc lá rung rinh trong gió, đôi tay nắm chặt một cánh hoa dại vừa nhặt. Cô bé hít thật sâu, cảm nhận mùi cỏ, mùi đất, và cả hương hoa nhẹ nhàng lan tỏa xung quanh.

Lâm Khôi chạy đến, tay xách một chiếc giỏ nhỏ, trong đó là vài trái ổi chín đỏ mà cậu nhặt trên con đường ra đồng. “Vy, hôm nay mình mang cho cậu một chút ổi từ vườn nhà mình,” cậu nói, nở nụ cười tươi rói. Hạ Vy nhận lấy, mắt sáng lên, môi khẽ nở nụ cười. Giỏ ổi trong tay như một món quà nhỏ nhưng chứa đầy tình cảm tuổi thơ, khiến khoảng sân trước nhà bỗng trở nên ấm áp hơn.

Cả hai ngồi dựa vào gốc cau, nói chuyện rôm rả. Họ kể cho nhau nghe những bí mật nhỏ – những điều mà trước đây chưa từng dám nói với ai. Hạ Vy kể về lần lén trốn ra đồng nhìn trăng rằm một mình, về nỗi sợ tối khi một mình ở hiên nhà, về ước mơ được đi khắp nơi xem thế giới rộng lớn ngoài làng. Lâm Khôi lắng nghe, mắt sáng lên, rồi chia sẻ những suy nghĩ của cậu về cánh đồng, về những trò nghịch ngợm với bạn bè ở xóm cũ, và cả những điều cậu chưa từng kể cho ai nghe về gia đình.

Gió nhẹ thổi qua, xào xạc từng chiếc lá cau, tạo thành một bản nhạc dịu dàng, hòa với tiếng cười khúc khích của hai đứa trẻ. Những bí mật được chia sẻ dưới bóng cây cau không quá lớn lao, nhưng lại khiến trái tim họ gần nhau hơn, như một sợi dây vô hình nối hai tâm hồn hồn nhiên, trong sáng.

Lâm Khôi bất chợt nắm lấy tay Hạ Vy, giọng khẽ: “Vy à… cậu có thấy không, dù chỉ là những chuyện nhỏ, nhưng khi kể ra, mình thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Mình thích những khoảnh khắc như thế này.” Hạ Vy gật đầu, mắt long lanh ánh nắng chiều: “Mình cũng vậy. Những bí mật nhỏ, những câu chuyện chỉ riêng mình với nhau… thật quý giá.”

Khoảnh khắc ấy, hai đứa trẻ im lặng, chỉ để cảm nhận sự hiện diện của nhau, cảm nhận ánh sáng dịu dàng của buổi chiều, và cảm nhận nhịp sống chậm rãi, bình yên quanh cánh đồng. Cây cau trước sân không chỉ là một bóng mát, mà còn là nơi chứng kiến những lời nói thật lòng, nơi lưu giữ những ký ức trong trẻo, và nơi hun đúc tình bạn đầu đời.

Trước khi về nhà, Lâm Khôi đứng lên, nhặt một chiếc lá rơi đặt vào tay Hạ Vy. “Đây là dấu ấn của chiều nay, Vy à. Chúng ta sẽ luôn nhớ những bí mật nhỏ này, phải không?” Hạ Vy ôm lấy chiếc lá, gật đầu: “Nhớ, Khôi à. Nhớ mãi.”

Khi ánh nắng dần tắt, hiên nhà trở nên yên tĩnh. Hạ Vy ngồi bên gốc cau, mắt nhìn theo bóng Lâm Khôi xa dần, lòng đầy ắp một cảm giác ấm áp lạ thường. Cô biết rằng cây cau trước sân không chỉ là một phần cảnh vật quen thuộc, mà còn là nhân chứng cho tuổi thơ, cho những bí mật được chia sẻ, và cho tình bạn hồn nhiên mà cô sẽ mang theo suốt cuộc đời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×