bí ẩn di vật – xuyên không ngược dòng lịch sử

Chương 2: Cơn lốc thời gian


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bóng đêm trùm xuống trại dịch. Ánh đuốc bên ngoài lập lòe, khói hun mù mịt, mùi thuốc thảo dược trộn lẫn với mùi hôi thối, khiến An buồn nôn. Xung quanh, những thân hình gầy gò co ro dưới lớp áo rách, tiếng ho rũ rượi vang dội cả căn lán.

An ngồi dựa vào vách gỗ, bàn tay nắm chặt mảnh gương đồng. Thứ duy nhất gắn kết cậu với thế giới cũ giờ đây lại trở thành bằng chứng cho một bí ẩn lớn lao: chính nó đã nuốt chửng cậu, lôi tuột khỏi hố khai quật, ném vào thời đại quái lạ này.

“Có khi nào… đây chỉ là một giấc mơ dài?” – An tự nhủ, nhưng từng cơn đau nhức nơi cơ bắp, từng vết muỗi cắn ngứa ngáy trên da, từng tiếng rên xiết đau đớn của những người quanh mình, tất cả đều quá thật.

Một đứa bé bên cạnh co ro, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ bừng. Người mẹ trẻ ôm con, khóc lặng lẽ. An nhìn mà lòng nhói lên. Cậu học khảo cổ, không phải bác sĩ, nhưng trong đầu bất chợt lóe sáng vài kiến thức y học phổ thông. Cậu rút từ trong áo ra chiếc khăn tay, nhúng nước trong chum gỗ gần đó, rồi đặt lên trán đứa bé.

Người mẹ ngẩng lên, ngạc nhiên xen lẫn cảnh giác:
“Ngươi… đang làm gì thế?”

An mỉm cười trấn an:
“Đứa bé sốt cao, phải hạ nhiệt. Làm thế này sẽ đỡ hơn.”

Người mẹ gật đầu, đôi mắt ánh lên chút hi vọng mong manh.

An chưa kịp thở phào thì bên ngoài vang tiếng quát:
“Quan dịch sứ tới! Tất cả im lặng!”

Cửa lán bật mở. Một toán lính bước vào, theo sau là một viên quan trung niên, mặc trường bào màu xám, đầu đội mũ cánh chuồn. Đôi mắt ông ta quét qua từng người, sắc lạnh.

“Lại thêm kẻ mới bị bắt về?” – ông ta nhìn thẳng vào An.

Tên lính áp giải gật đầu:
“Bẩm dịch sứ, hắn tự xưng là dân chạy loạn từ phương Nam.”

Quan dịch sứ nheo mắt, chậm rãi bước tới. Ông ta đưa tay chạm vào cằm An, lật qua lật lại như soi xét món đồ cổ.
“Làn da không có nốt ban, mạch thở đều… Trông không giống kẻ mang bệnh. Nhưng sao ngươi ăn mặc kỳ quặc thế này?”

An cúi đầu, cố giữ bình tĩnh:
“Tiểu dân nghèo khó, áo quần tự may, xin quan lớn thứ tội.”

Quan dịch sứ trầm ngâm, rồi phất tay:
“Được. Tạm thời giam giữ để quan sát thêm. Nếu quả thật khỏe mạnh, sẽ cho ra làm lao dịch. Còn nếu phát bệnh…” – ông ta cười nhạt – “thì thiêu cùng xác người khác.”

Nói xong, ông ta quay đi, áo bào phất nhẹ.

An rùng mình. Cậu hiểu rõ, ở thời đại này, sinh mạng con người rẻ rúng. Nếu không tìm cách thoát, sớm muộn cũng chết mòn ở đây.

Đêm ấy, An không ngủ. Cậu ngồi trong góc, mắt dán chặt vào mảnh gương. Trên bề mặt đồng thau, ánh sáng xanh mờ nhạt lan tỏa, như những đợt sóng. Thỉnh thoảng, An còn thấy những hình ảnh lạ thoáng hiện: một tòa thành cháy rực, binh lính gào thét, rồi bóng một người đội vương miện ngã xuống giữa biển lửa.

“Đây là… tương lai? Hay quá khứ?” – An thì thào, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Đúng lúc đó, một giọng nói khàn khàn vang lên sát bên tai:
“Ngươi cũng thấy nó phải không?”

An giật bắn, ngoái lại. Trong bóng tối, một ông lão gầy gò ngồi thu lu ở góc lán, đôi mắt sáng quắc.

“Ngươi nói gì?” – An khẽ hỏi.

Ông lão nhếch môi cười, để lộ hàm răng sún:
“Mảnh gương trong tay ngươi. Lão đây từng nghe truyền thuyết: đó là Huyền Thiên Kính, vật có thể soi thấu cả ba đời. Ai nắm giữ được nó, kẻ đó có thể đảo lộn vận mệnh thiên hạ.”

An chết lặng. Thứ ông ta nói trùng khớp với những gì cậu vừa chứng kiến.

“Ngươi… sao lại biết chuyện này?”

“Ha ha…” – ông lão cười khùng khục – “Ta từng là vu sư trong cung, bị thất sủng nên đày ra đây. Ngươi có duyên, mới chạm vào vật ấy. Nhưng nhớ kỹ: của báu không giữ được mạng thì chẳng khác nào tự đào mồ.”

Nói rồi, ông lão nhắm mắt, mặc kệ An ngồi ngẩn ngơ.

Cả đêm, đầu óc An rối tung. Cậu biết mình đã vướng vào một thứ vượt ngoài hiểu biết.

Sáng hôm sau, lính mở cửa lán, lùa tất cả ra sân. Một nhóm người được dẫn đi, hầu hết tiều tụy, ho sặc sụa. Khói lửa từ phía cuối trại bốc lên, mùi thịt cháy khét lẹt. An hoảng hốt, hiểu rằng họ đã bị xử thiêu sống.

Tên lính hét lớn:
“Những kẻ còn khỏe mạnh, chuẩn bị đi lao dịch xây thành!”

An cũng bị xếp vào hàng. Cậu bị trói tay, lùa lên xe chở ra khỏi trại. Bánh xe nghiến trên đường đá, bụi tung mù.

Đi qua cổng trại, An ngẩng lên nhìn bầu trời xám xịt, lòng dấy lên quyết tâm: Mình phải sống. Sống để tìm cách trở về.

Trên tay áo, mảnh gương đồng khẽ rung, phát ra tia sáng mơ hồ, như đang mỉm cười với lời thề của cậu.

Đoàn tù nhân bị áp giải tới một công trường khổng lồ ngoài thành. Hàng ngàn người còng lưng khuân đá, đẽo gỗ, dựng tường. Tiếng roi da quất chát chúa, tiếng hét thúc giục inh ỏi.

An bị giao việc khuân đá. Tảng đá nặng trĩu trên vai khiến cậu mệt lả, nhưng nhờ tuổi trẻ và sức khỏe rèn luyện, cậu cắn răng chịu đựng.

Trong lúc nghỉ, An để ý thấy một nhóm người bí mật tụ tập bên góc tường, thì thầm bàn bạc. Lúc hắn định nhìn kỹ, bất ngờ một hòn đá từ trên cao rơi xuống ngay chỗ cậu vừa ngồi. An giật mình, lăn qua một bên, thoát chết trong gang tấc.

Tên lính giám sát quát:
“Thằng kia, ngươi muốn chết hả? Làm việc cho cẩn thận!”

An thở dốc, mồ hôi lạnh túa ra. Trong thoáng chốc, cậu lại thấy mảnh gương trong ngực phát sáng yếu ớt, phản chiếu hình ảnh… chính hòn đá ấy rơi xuống.

Một lần nữa, gương đã cảnh báo cậu.

An chợt hiểu: thứ này không chỉ là nguyên nhân khiến cậu xuyên không, mà còn là “con mắt” dẫn dắt cậu giữa dòng thời gian hỗn loạn.

Cậu siết chặt tay, thầm nghĩ:
“Đại Tẫn quốc… Huyền Thiên Kính… Ta phải tìm ra toàn bộ sự thật, trước khi bị cuốn vào guồng xoáy lịch sử.”

Ánh nắng buổi trưa chiếu xuống, rực rỡ mà oi bức. Trên công trường, những thân người nhỏ bé vẫn gồng mình trước vận mệnh. Còn An, giữa cơn lốc thời gian, vừa run sợ vừa bừng lên khát vọng: sống sót, và tìm đường trở về.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×