bí ẩn di vật – xuyên không ngược dòng lịch sử

Chương 3: Thân phận bị áp đặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng trống canh ba vừa dứt, cả công trường đã vang dậy tiếng roi da vun vút. Tù nhân, dân phu, kẻ bị dịch bắt… tất cả đều giống nhau dưới cái nhìn của lính canh: chỉ là những con vật để vắt kiệt sức.

An lau mồ hôi, nhìn tòa thành lũy đang dần hiện ra trước mắt. Tường cao sừng sững, những khối đá khổng lồ được xếp chồng lên nhau, cứ như con quái vật bằng đá đang trỗi dậy. Người dân thì thào gọi nơi này là Thiên Uy Thành – công trình do Hoàng đế Đại Tẫn hạ lệnh xây dựng để thị uy thiên hạ.

Trong lòng An rối như tơ vò. Cậu chỉ là một sinh viên khảo cổ, nào có ngờ có ngày lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng mà sách vở chưa từng nhắc tới. Nhưng giữa cơn hỗn loạn, An hiểu rõ: nếu không thích ứng, cậu sẽ chết.

Một buổi chiều, khi đang gò lưng đẩy xe đá, An nghe có tiếng gọi khe khẽ:
“Này… người mới, qua đây!”

Cậu ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt một thanh niên tầm tuổi mình, gầy nhưng nhanh nhẹn. Hắn ra hiệu An lùi vào góc tường.

“Ngươi… muốn gì?” – An cảnh giác.

Thanh niên cười nhạt:
“Thấy ngươi lạ mặt, lại không giống dân nơi này. Ta là Lữ Khải. Còn ngươi tên gì?”

“Ta… An.” – Cậu đáp ngập ngừng.

Lữ Khải gật gù, rồi hạ giọng:
“Ngươi cẩn thận. Ở đây, lính canh không đáng sợ bằng đám tù nhân. Ai yếu thế sẽ bị bóc lột, cướp mất khẩu phần. Nếu muốn sống, phải tìm một chỗ dựa.”

An cau mày. Cậu chưa kịp phản ứng thì một nhóm người lực lưỡng tiến tới. Dẫn đầu là một tên đầu trọc, xăm đầy ngực, giọng khàn khàn:
“Đứa mới kia, đưa phần ăn của ngươi ra đây.”

Lữ Khải khẽ nguyền rủa, kéo tay An lùi lại. Nhưng tên đầu trọc đã vung gậy đánh thẳng tới. An né kịp, tim đập thình thịch. Những bài võ cổ trong sách lịch sử thoáng vụt qua đầu, nhưng tay chân cậu lóng ngóng.

Bất ngờ, mảnh gương trong áo lại lóe sáng. Trong chớp mắt, An thấy trước mắt cảnh tượng: tên đầu trọc lao tới, vung gậy từ phải sang trái. Cậu theo bản năng ngã người tránh sang trái.

Quả nhiên, gậy vụt trúng khoảng không.

An chớp mắt kinh ngạc. Gương đã chỉ đường cho cậu né đòn!

Tên đầu trọc tức giận gầm lên, nhưng trước khi hắn kịp đánh tiếp, một tiếng quát vang vọng:
“Dừng tay!”

Tất cả sững lại. Một viên quan trẻ tuổi cưỡi ngựa tiến vào. Y mặc giáp nhẹ, mặt mày tuấn tú, ánh mắt sắc bén. Bên hông đeo trường kiếm, khí thế áp đảo.

Tên lính giám công vội vàng quỳ xuống:
“Bái kiến Thống lĩnh Vệ Quân!”

Người kia chính là Tả Vệ Úy Triệu Khang, một võ tướng nổi danh Đại Tẫn, phụ trách giám sát công trình này.

Triệu Khang nhìn lướt qua đám tù nhân, dừng lại ở An.
“Ngươi… vừa né được một đòn chí mạng?”

An chưa kịp đáp, Lữ Khải đã nhanh nhảu:
“Bẩm thống lĩnh, hắn có chút nhanh nhẹn, xin ngài tha cho!”

Triệu Khang gật đầu, khóe môi nhếch lên:
“Có gan đối mặt kẻ mạnh, lại thoát được một chiêu. Từ nay, ngươi không còn là tù dịch. Ta cần người làm thư lại phụ tá, chép ghi sổ sách. Ngươi biết chữ không?”

An sững sờ. Đây… chính là cơ hội để thoát khỏi lao dịch?

Cậu hít sâu, cúi đầu:
“Tiểu nhân biết chữ, nguyện phục vụ thống lĩnh.”

Triệu Khang phất tay:
“Tốt. Đem hắn về doanh trại, từ nay gọi là An Hòa. Đó là tên ta ban.”

Tên lính lập tức kéo An ra khỏi hàng. Lữ Khải nhìn theo, ánh mắt phức tạp, dường như vừa mừng vừa tiếc nuối.

Tối hôm đó, An được đưa vào trại quân. So với lán dịch bệnh, đây khác một trời một vực: lều vải gọn gàng, binh lính nghiêm chỉnh, khẩu phần ăn đầy đủ.

Triệu Khang đích thân đến kiểm tra. Y đặt một cuộn trúc trước mặt An:
“Đây là danh sách vật liệu ngày hôm nay. Ngươi chép lại rõ ràng, sáng mai nộp cho ta.”

An cầm bút lông, tay hơi run. Từ nhỏ cậu chỉ quen viết bút bi, giờ cầm bút lông viết chữ Hán cổ quả thực khó khăn. Nhưng may mắn, trong đầu cậu tràn đầy kiến thức khảo cổ, lại từng học chữ Hán cơ bản. Sau một lúc, nét chữ hiện ra, tuy không đẹp nhưng ngay ngắn.

Triệu Khang quan sát, gật gù:
“Không tệ. Từ nay, ngươi là thư lại dưới trướng ta. Hãy nhớ: phản bội, sẽ chết.”

An vội cúi đầu:
“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Khi Triệu Khang rời đi, An thở phào. Một thân phận mới đã mở ra: từ tù dịch vô danh, cậu trở thành thư lại trong quân doanh. Dù chỉ là viên chức nhỏ, nhưng so với chết mòn trong trại dịch, đây là bước ngoặt sinh tử.

Đêm xuống. An ngồi trong lều, lặng lẽ lôi mảnh gương ra. Ánh sáng xanh lập lòe phản chiếu gương mặt mệt mỏi của cậu. Lần này, hình ảnh hiện lên rõ ràng hơn: một hoàng cung tráng lệ, ngai vàng lấp lánh, và bóng một vị vua trẻ tuổi đang nắm chặt chuôi kiếm, mắt đỏ ngầu. Bên cạnh, hàng ngàn binh lính quỳ rạp, hô vang:

“Vạn tuế!”

An chấn động. Đây là điềm báo gì? Tương lai Đại Tẫn sẽ đổi ngôi, hay Huyền Thiên Kính đang thúc giục cậu tiến vào vòng xoáy quyền lực?

Cậu siết chặt gương, khẽ thì thầm:
“Đại Tẫn quốc… ta đã đặt chân vào rồi. Nhưng số phận này, ta có thể thoát ra chứ?”

Trong đêm tĩnh lặng, gương lại khẽ rung, phát sáng, như một lời đáp không rõ ràng: ngươi đã không còn đường lui.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×