Buổi sáng đầu tiên trong quân doanh, An bị đánh thức bởi tiếng kèn hiệu rền vang. Binh lính đồng loạt xếp hàng, áo giáp sáng loáng dưới ánh bình minh. Khung cảnh trang nghiêm ấy khiến An hoa mắt—một sinh viên khảo cổ vốn quen giảng đường, nay đột nhiên thành “thư lại” giữa doanh trại binh hùng tướng mạnh.
Tên lính gác kéo An dậy, hất hàm:
“Thư lại mới, theo ta. Thống lĩnh muốn gặp.”
An vội chỉnh lại áo quần, bước theo.
…
Trong lều chính, Triệu Khang đang ngồi trước án thư, gương mặt nghiêm nghị. Trước mặt y là bản đồ trải rộng: những nét bút thô ráp vẽ núi sông, thành lũy, đường vận lương.
“Ngươi đến rồi.” – Triệu Khang không ngẩng đầu, giọng trầm – “Từ nay, việc ghi chép, sổ sách trong doanh ta giao cho ngươi. Nhưng nhớ, quân doanh không giống chốn dân gian. Một chữ sai, đầu có thể rơi.”
An cúi đầu:
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Triệu Khang liếc nhìn cậu, đôi mắt sáng như muốn soi thấu:
“Ta cần người biết giữ miệng. Có thể làm được không?”
Tim An đập mạnh. Y dường như ám chỉ điều gì sâu xa. Cậu hít một hơi, đáp rành rọt:
“Thuộc hạ sẽ chỉ làm đúng bổn phận.”
Triệu Khang gật đầu, rồi phất tay gọi:
“Vào đi!”
Tấm rèm vén lên. Một thiếu nữ bước vào, dáng mảnh mai trong bộ y phục xanh lam giản dị, nhưng khí chất khác hẳn đám tì nữ thường thấy. Đôi mắt nàng trong sáng, giọng thanh thoát:
“Thưa ca ca, ta mang dược liệu đến.”
An ngẩn ra. Ca ca? Nàng chính là muội muội của Triệu Khang?
Triệu Khang đứng dậy, nét mặt dịu lại hiếm hoi:
“Ừ, để ở kia. À, muội làm quen đi, đây là thư lại mới, tên An Hòa.”
Thiếu nữ mỉm cười nhẹ:
“Ta là Triệu Nguyệt. Sau này nếu huynh ấy bận, sổ sách có thể qua tay ta kiểm tra trước. Mong công tử đừng ngại.”
An vội khom người:
“Không dám.”
Trong thoáng chốc, cậu bắt gặp ánh mắt nàng—ánh mắt vừa hiền hòa vừa ẩn chứa sự nhạy bén khó đoán.
…
Sau buổi gặp, An được đưa về lều nhỏ dành cho thư lại. Từ đây, cậu có thể quan sát nhiều hơn những hoạt động trong quân doanh. Và cũng từ đây, cậu bắt đầu nhận ra sự phân hóa:
Phe của Triệu Khang – võ tướng trẻ, trọng kỷ luật, nhưng dường như ôm mưu đồ riêng.
Đám tướng cũ – thường xuyên thì thầm, ánh mắt dè chừng khi nói đến Triệu Khang.
Một số sĩ quan xuất thân quý tộc, ngạo mạn, coi thường kẻ mới như An.
An cố gắng im lặng, làm tốt việc ghi chép. Nhưng một buổi tối, khi kiểm kê lương thảo, cậu phát hiện điều lạ: trong sổ sách ghi rõ mười xe gạo nhập kho, nhưng thực tế chỉ có tám.
“Có ai bớt xén?” – An chau mày.
Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên sau lưng:
“Ngươi nhìn thấy rồi phải không?”
An quay lại. Là một viên quan trẻ, dáng dong dỏng, mày kiếm mắt sáng. Trên áo thêu hình chim ưng vàng—dấu hiệu của đội Giám Sát Sứ, cơ quan chuyên tra xét trong quân.
“Ta là Đỗ Vũ, Giám Sát Sứ. Từ nay, mọi sổ sách đều qua tay ngươi, cũng sẽ qua tay ta. Ngươi hãy nhớ: điều gì nên nói, điều gì không nên, phải rõ.”
Nói rồi, Đỗ Vũ tiến sát, hạ giọng:
“Triệu Khang không phải hạng tầm thường. Hắn ôm chí lớn, nhưng kẻ dám đi ngược quy củ triều đình thường chết yểu. Nếu ngươi khôn ngoan, hãy đứng về phía đúng.”
An nuốt nước bọt, trong lòng rối bời. Một bên là ân nhân đã cứu mạng mình, một bên là quan giám sát đầy quyền lực. Cậu chỉ là kẻ lưu lạc bị ép thành thư lại, sao đủ sức chọn phe?
Đêm đó, An trằn trọc. Mảnh gương đồng lại phát sáng. Lần này, hình ảnh hiện lên là hai lá cờ đỏ và đen tung bay đối lập, va chạm nhau trong bão lửa. Giữa khói lửa, cậu thấy mờ mờ bóng dáng chính mình, đứng giữa hai phe, tay cầm gương mà do dự không quyết.
“Phải chăng… ta sẽ bị cuốn vào tranh chấp quyền lực?” – An thì thầm, lòng ngập nỗi bất an.
…
Ngày hôm sau, An đang bận ghi chép thì Triệu Nguyệt ghé qua. Nàng đặt một túi thảo dược trước mặt cậu:
“Ngươi trông có vẻ mệt. Uống cái này sẽ đỡ.”
An khẽ cười:
“Đa tạ tiểu thư.”
Nguyệt nhìn quanh, rồi hạ giọng:
“Ngươi nên cẩn thận. Trong doanh trại này, không chỉ có huynh ta để ý đến ngươi. Có những kẻ muốn lợi dụng, có những kẻ muốn diệt trừ. Nếu thấy điều gì lạ, hãy báo cho ta trước.”
Nói xong, nàng quay đi, dáng mảnh khảnh khuất sau rèm.
An ngồi chết lặng. Cậu cảm thấy, từ khi đặt chân vào Đại Tẫn, từng bước đi đều như bị sắp đặt. Một thân phận mới mở ra, nhưng cũng đồng nghĩa: mọi ánh mắt đang dõi theo cậu.
Trên bàn, mảnh gương đồng khẽ rung, ánh sáng xanh mờ phản chiếu lên bản đồ Đại Tẫn. Những đường biên giới, thành lũy, dòng sông… tất cả như chuyển động, chuẩn bị cho một trận cuồng phong lịch sử mà An, dù muốn hay không, cũng đã là một quân cờ trong đó.