bí ẩn di vật – xuyên không ngược dòng lịch sử

Chương 5: Máu đổ trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm buông xuống quân doanh. Ánh trăng mờ trôi qua mây xám, soi xuống những dãy lều dựng san sát. Tiếng binh lính đổi gác, tiếng gió hú lẫn tiếng sắt thép va chạm lẻ tẻ—tất cả hòa thành bản nhạc chiến tranh rờn rợn.

An ngồi trong lều nhỏ, chăm chú rà lại sổ sách. Tay cậu run nhẹ: con số ghi trên trúc giản vẫn không khớp với thực tế. Hai xe gạo biến mất, và không chỉ gạo—sắt thép, thảo dược, cả da thú quân dụng cũng bị “hao hụt” lạ lùng.

Đột nhiên, tiếng động khẽ vang ngoài lều. An giật mình, lắng tai. Có ai đó thì thầm, bước chân vội vã lướt qua. Cậu khẽ vén rèm, liếc nhìn. Dưới ánh trăng, vài bóng người mặc áo choàng đen lén lút kéo theo xe gỗ, bánh xe rít trên đất cát.

“Bọn họ… đang chuyển lương thảo?” – An sững sờ.

Bản năng mách bảo cậu đi theo. Cậu lén men theo bóng lều, giữ khoảng cách vừa đủ. Nhóm người kia kéo xe ra khỏi trại, rẽ vào con đường nhỏ dẫn xuống bìa rừng.

Khi An vừa định tiến gần, một bàn tay bất ngờ kéo cậu lại. Cậu suýt kêu lên thì nghe tiếng quen thuộc:
“Im! Ngươi muốn chết sao?”

Lữ Khải! Người bạn tù dịch ngày trước. Hắn mặc áo vải thô, lưng đeo dao găm, mắt ánh lên vẻ khẩn trương.

“Ngươi… tại sao ở đây?” – An hạ giọng.

“Ta đã bảo rồi, trong doanh trại này không an toàn. Ngươi nghĩ ngươi được làm thư lại là may mắn sao? Thực ra chỉ là quân cờ. Đêm nay, có kẻ sẽ chết.” – Lữ Khải nghiến răng.

Chưa kịp hỏi thêm, từ trong rừng vang lên tiếng quát chói tai:
“Phản loạn! Bắt chúng lại!”

Ngay sau đó là tiếng thép va chát chúa, tiếng người la hét, mùi máu tanh xộc ra theo gió. An nín thở, nép mình sau tảng đá.

Cậu thấy rõ: nhóm áo đen kia bị một toán lính chặn đánh. Đao kiếm vung lên, ánh sáng lóe lóa, máu bắn tung tóe. Một tên áo đen gục xuống, cổ họng phun máu. Những kẻ còn lại chống trả quyết liệt, nhưng bị áp đảo nhanh chóng.

Giữa hỗn loạn, một bóng dáng cưỡi ngựa lao tới—Triệu Khang. Trường kiếm trong tay y vung lên, ánh thép lạnh lẽo chém gục hai tên trong nháy mắt. Giọng y rền vang:
“Kẻ nào dám cướp lương thảo của quân doanh chính là phản nghịch! Giết không tha!”

Binh lính hô vang, lưỡi đao sáng loáng lao xuống. Chỉ chốc lát, đất rừng nhuộm đỏ máu.

An cứng người, tay bấu chặt gương đồng trong ngực. Trên bề mặt gương, ánh sáng xanh nhấp nháy, phản chiếu cảnh tượng tàn sát như được ghi lại trong lịch sử. Cậu nghe rõ nhịp tim mình đập thình thịch, lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Lữ Khải kéo tay cậu lùi sâu vào bóng tối, giọng run:
“Thấy chưa? Đó là bộ mặt thật của Đại Tẫn. Kẻ nào không thuận, kẻ ấy chết.”

An cắn chặt môi. Tận mắt chứng kiến máu đổ, cậu mới hiểu: những con số mất mát trong sổ sách không chỉ là chuyện giấy bút. Nó liên quan đến mạng người, đến mưu đồ, đến sự tồn vong của cả triều đại này.

Sáng hôm sau, doanh trại ngập không khí căng thẳng. Tin đêm qua lan khắp nơi: có kẻ cấu kết với ngoại nhân, mưu đồ đánh cắp lương thảo. Toàn bộ nhóm áo đen bị giết sạch, thi thể treo ở cổng doanh để răn đe.

Triệu Khang họp toàn quân, giọng uy nghi:
“Đại Tẫn ta đang trong thời biến loạn. Ngoại bang rình rập, nội thần lục đục. Kẻ nào dám bán đứng thiên hạ sẽ phải trả giá bằng máu! Các ngươi, hãy khắc ghi!”

Tiếng hô đồng loạt đáp lại, rung chuyển cả đất.

An đứng trong góc, bàn tay nắm chặt đến rớm máu. Trong đầu cậu vang vọng hình ảnh đêm qua: máu bắn tung tóe, mắt người giãy chết, gương đồng phát sáng. Cậu không biết mình có thể đứng ngoài bao lâu nữa.

Giữa đám đông, ánh mắt Đỗ Vũ—vị Giám Sát Sứ—dừng lại ở cậu. Ánh nhìn sắc lẻm như lưỡi dao, đầy ẩn ý: ta biết ngươi thấy gì.

Còn từ xa, Triệu Nguyệt khẽ liếc qua An, nét mặt thoáng lo lắng, như muốn nhắc nhở: hãy im lặng.

Hai luồng ánh mắt trái ngược khiến An nghẹt thở. Cậu chợt hiểu: cuộc chơi máu lửa đã bắt đầu. Và bản thân mình, dù chỉ muốn sống sót, cũng đã bị cuốn vào.

Đêm ấy, khi trở về lều, An mở gương đồng. Hình ảnh hiện lên rõ rệt: một thành trì sụp đổ trong biển lửa, binh lính chém giết lẫn nhau, hoàng kỳ Đại Tẫn rách nát trong khói đen.

Giọng nói vô hình vang trong tâm trí:
“Thời loạn đã khởi. Chọn đi—đứng về phía nào, hay chôn vùi trong máu?”

An siết chặt gương, đôi mắt ánh lên sự giằng xé. Cậu đã tận mắt chứng kiến máu đổ. Đây chỉ là khởi đầu. Và lịch sử, hay chính vận mệnh, đang thúc ép cậu bước tiếp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×