bí ẩn di vật – xuyên không ngược dòng lịch sử

Chương 7: Bước ngoặt trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sớm, ánh nắng xuyên qua mái lều, nhưng không thể sưởi ấm tâm trí An. Cậu vừa hoàn tất báo cáo về tình hình vật tư trong doanh trại, mắt vẫn không rời mảnh gương đồng. Ánh sáng xanh nhấp nháy, phản chiếu hình ảnh hai con đường: một dẫn về Triệu Khang, uy quyền rõ ràng; một dẫn về Đỗ Vũ, kín đáo, hiểm nguy nhưng đầy cơ hội.

Chưa kịp định thần, tiếng bước chân khẽ vang ở cửa lều. Triệu Nguyệt xuất hiện, tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ, ánh mắt trầm:
“An Hòa, hôm nay sẽ là ngày thử thách. Nếu không cẩn thận, ngươi có thể mất cả mạng lẫn danh dự.”

An nhíu mày, “Thử thách gì ạ?”

Nàng thở dài, hạ giọng:
“Có người muốn lợi dụng ngươi để phá hoại doanh trại. Ta không biết ai là kẻ phản nghịch, nhưng ta biết: ngươi đang đứng giữa hai lực lượng – Triệu Khang và Đỗ Vũ. Chỉ một quyết định sai, mạng sống sẽ không còn.”

An cảm thấy cậu như bị lôi vào vòng xoáy không lối thoát. Từ ngày đặt chân vào Đại Tẫn, cậu đã thấy đủ máu đổ, áp lực, nhưng đây là lần đầu cậu phải chọn phe một cách trực tiếp.

Vài giờ sau, Triệu Khang triệu tập An vào phòng riêng, đóng cửa lại. Ánh mắt y sắc bén, đầy quyền uy:
“Đêm qua, ngươi đã chứng kiến nhóm áo đen bị chém giết. Ta biết ngươi đang lo lắng về thế lực khác. Ngươi phải hiểu: nếu muốn sống sót và có quyền lực, hãy đứng về phía ta. Ta cần người tinh ý, trung thành, biết giữ bí mật.”

An cúi đầu, giọng run run:
“Thuộc hạ… chỉ mong sống sót.”

Triệu Khang nở nụ cười nhạt:
“Đủ rồi. Ta sẽ giao cho ngươi một việc: theo dõi nội bộ doanh trại, ghi chép bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, đặc biệt là những ai âm thầm liên lạc với ngoại bang hay Giám Sát Sứ. Ngươi biết phải làm gì, đúng không?”

An hít sâu. Bên ngoài, tiếng binh lính rền vang. Cậu biết: đây là cơ hội để sống, nhưng cũng là bẫy nếu đứng nhầm phe.

Vừa bước ra khỏi phòng Triệu Khang, An chạm mặt Đỗ Vũ trong hành lang. Ánh mắt hắn lạnh lùng, nụ cười khẽ:
“Ngươi vừa gặp Triệu Khang hả? Ta biết. Giờ ta sẽ thử thách ngươi.”

Hắn đặt một cuộn giấy trước mặt An:
“Trong doanh trại, có người bí mật chuyển vật tư ra ngoài. Ta nghi ngờ có một viên quan cùng Triệu Khang dính líu. Ngươi phải tìm ra sự thật, nhưng đừng để Triệu Khang biết. Nếu làm được, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi những nguy hiểm mà Triệu Khang không thể bảo vệ.”

An cứng họng. Một bên là Triệu Khang – cứu mạng, bảo vệ; một bên là Đỗ Vũ – mối nguy nhưng cơ hội để cậu nắm thông tin và tự do hơn.

Trong lòng, cậu nắm chặt mảnh gương đồng. Ánh sáng xanh nhấp nháy mạnh hơn, như thúc giục: “Chọn đi. Sống hay chết, vận mệnh đang chờ ngươi.”

Đêm đến, An theo dõi kho lương thảo theo chỉ dẫn của Đỗ Vũ. Cậu núp sau tảng đá, mắt dán vào những bóng người lén lút. Một vài kẻ vận chuyển vật tư vào đêm tối, dáng đi khẽ nhưng hành động lén lút.

An ghi chép cẩn thận, từng chi tiết nhỏ nhất. Nhưng lòng cậu đau nhói: nếu báo cáo cho Triệu Khang, những người này sẽ chết. Nếu giữ bí mật, cậu lại đối mặt với sự nghi ngờ của Triệu Khang.

Giữa lúc hoang mang, mảnh gương đồng rung lên. Ánh sáng xanh vẽ ra hai hình ảnh: một là Triệu Khang đứng uy nghi, đôi mắt tràn quyền lực; hai là Đỗ Vũ âm thầm, nụ cười hiểm, đang đưa bàn tay ra đón cậu.

An cảm thấy tim đập thình thịch. Cậu nhận ra: đây là lần đầu tiên cậu phải chọn chiến lược sống của mình, và quyết định này sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc đời ở Đại Tẫn.

Sáng hôm sau, An mang kết quả quan sát đến gặp Triệu Khang. Y nhìn cậu, đôi mắt sáng rực, giọng nghiêm:
“Ngươi đã tìm ra dấu hiệu bất thường chưa?”

An hít sâu, trả lời:
“Bẩm thống lĩnh, thuộc hạ thấy một vài kẻ lén lút vận chuyển vật tư. Nhưng chưa xác định rõ danh tính viên quan.”

Triệu Khang gật đầu, ánh mắt vừa hài lòng vừa cảnh giác:
“Được. Ngươi đang đi đúng hướng. Nhưng nhớ: trong doanh trại này, mọi thứ đều không đơn giản. Thứ gì nhìn thấy, thứ gì biết, đều phải cân nhắc kỹ trước khi nói ra.”

An cúi đầu, trong lòng rối bời. Cậu vừa báo cáo cho Triệu Khang, nhưng vẫn giữ bí mật theo hướng Đỗ Vũ.

Đêm về, An mở mảnh gương đồng. Trên bề mặt, hình ảnh lập lòe: cậu đứng giữa hai cánh tay giơ ra – một là quyền lực và bảo vệ của Triệu Khang, hai là cơ hội và tự do của Đỗ Vũ.

An thầm nghĩ:
Mình đã bước chân vào Đại Tẫn, nhưng từ giờ, mỗi bước đi đều là lưỡi dao. Chọn phe là sống, nhưng chọn nhầm… là chết.

Ánh sáng xanh nhấp nháy mạnh, như nhắc nhở rằng: cuộc chơi mới chỉ bắt đầu, và những quyết định đầu tiên sẽ dẫn cậu vào những âm mưu, chiến tranh, và thử thách chưa từng thấy.

An siết chặt gương đồng, lòng quyết: dù phải bước trên lưỡi dao, ta sẽ sống, và tìm cách trở về thế giới cũ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×