Bí Ẩn Dưới Sân Trường

Chương 10: KẺ GIÁM SÁT BÓNG DÁNG NGƯỜI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Hai.

Không khí lớp 11A vẫn yên bình như chưa từng xảy ra gì.

Học sinh vẫn đến đúng giờ, chuông vẫn reo đúng tiết, giáo viên vẫn điểm danh như mọi hôm.

Nhưng đối với nhóm Yuuichi – Airi – Tatsuya – Kaori – Miwa, mọi thứ đã thay đổi. Họ đang ở trong một cuộc chạy đua với ký ức.

Airi chỉ còn vài ngày.

Mực đỏ ghi tên cô trong cuốn sổ của Yuuichi đã mờ đi một nửa. Có vẻ như mỗi khi cô ngủ – hoặc đơn giản chỉ là mất tập trung – cái tên trong sổ lại nhạt đi.

“Chúng ta không thể chờ nữa.” – Yuuichi quyết định. “Phải đột nhập vào phòng giám thị. Ngay tối nay.”

“Phòng giám thị á?” – Kaori nhíu mày. “Cậu định đùa chắc?”

Miwa thì thào: “Phòng đó ban đêm có đèn sáng… nhưng không ai dám vào.”

Tatsuya đẩy kính. “Tớ từng nghe đồn: một học sinh lớp 12 năm ngoái mất tích sau khi dám leo vào đó ban đêm.”

Airi thì nắm chặt mặt dây chuyền đồng hồ cát. “Dù sao tớ cũng là mục tiêu tiếp theo. Nếu không làm gì… tớ sẽ biến mất.”

Không ai phản đối nữa.

Kế hoạch bắt đầu.


8 giờ tối.

Trường đã đóng cửa chính, nhưng Yuuichi biết có một lối cửa sổ sau nhà kho thể dục vẫn chưa được hàn lại.

Họ lần theo lối đó, lén lút chui vào sân trường trong bóng tối.

Ánh trăng hắt xuống sân, trải một lớp sáng bạc mờ mịt trên những vạch kẻ sân bóng rổ. Gió thổi làm lá bay xào xạc – như tiếng ai rì rầm từ xa.

Phòng giám thị ở tầng hai – cuối dãy hành lang phía tây.

Cửa không khóa. Chỉ khép hờ.

Yuuichi cẩn trọng đẩy cửa ra. Bên trong, đèn vẫn sáng – nhưng là ánh đèn tuýp nhấp nháy, như sắp tắt.

Căn phòng ngập mùi ẩm mốc và mùi gì đó giống như… giấy cũ trộn với gỗ mục.

Ở giữa phòng là một chiếc bàn gỗ lớn, phía sau là ghế xoay quay mặt vào tường.

Trên bàn là… một đống hồ sơ cũ, giấy tờ vàng úa, có cái còn dính dấu vân tay cháy xém.

Miwa thì thào: “Không ai trong phòng… nhưng ghế kia… ai đó vừa ngồi.”

Cả nhóm bước vào.

Kaori đi đến đống hồ sơ, lật từng trang. “Toàn tên học sinh cũ… Sugimoto… Kana… Inoue… Hayato…”

Airi run run. “Tên tớ có trong đó không?”

Tatsuya lật nhanh. “Chưa thấy…”

Bất ngờ, ghế xoay quay lại.

Không có ai.

Chỉ là… một chiếc mặt nạ trắng đặt trên lưng ghế.

Miệng mặt nạ vẽ một nụ cười nhếch mép. Mắt trống rỗng, rỗng đến lạnh người.

Tatsuya lùi lại. “Không khí lạnh đột ngột…”

Airi sờ lên mặt dây chuyền – cát đang chảy nhanh bất thường.

“Không ổn rồi.” – Cô thì thào. “Thời gian ký ức đang bị rút ngắn.”

Đúng lúc đó, ánh đèn nhấp nháy liên tục rồi… tắt phụt.

Phòng chìm vào bóng tối.

Một tiếng cười vang lên – không rõ nam hay nữ, không lớn nhưng vang vào tận đáy óc.

“Chào các em. Lâu rồi không có ai ghé phòng ta lúc đêm.”

Ánh đèn nhấp nháy bật lại.

Trên ghế, giờ đã có người ngồi.

Là Yamori.

Hắn vẫn mặc vest đen, cổ áo cao, găng trắng. Nhưng lần này – trên mặt hắn là… mặt nạ.

Không còn là gương mặt vô cảm nữa – mà là mặt nạ cười.

Airi lùi lại. “Hắn là… Bóng Ký Ức?”

Yamori không trả lời.

Hắn đứng lên, bước từng bước chậm rãi. “Các em đã phá luật. Không được xem hồ sơ ký ức.”

Kaori cầm gậy gỗ, giơ lên. “Chúng tôi muốn biết: tại sao các học sinh bị xóa?”

Yamori dừng lại, nghiêng đầu. “Vì chúng không tuân theo trật tự. Ký ức thừa – phải bị loại bỏ.”

Tatsuya giơ máy ghi âm. “Còn thầy? Thầy là gì?”

Yamori quay sang.

Tách!

Đèn tắt hoàn toàn.

Cả phòng chìm vào bóng tối đặc quánh.

Một giọng nói thì thầm sát tai Airi: “Ta là người cuối cùng nhớ được tất cả. Nên ta xóa phần còn lại.”

Cô hét lên.

Yuuichi lao tới, kéo Airi chạy khỏi phòng.

Cả nhóm túa ra hành lang – đèn dọc hành lang sáng từng đợt, như ai đó đang bám sát phía sau.

Miwa trượt chân, ngã.

Kaori quay lại, kéo cô lên.

Sau lưng họ – Yamori bước ra hành lang, nhưng không di chuyển bằng chân.

Hắn trượt như lướt trên mặt sàn.

bóng hắn dài ra, bò quanh hành lang như xúc tu mực.

Yuuichi hét lên: “Lối cầu thang! Chạy xuống sân!”

Họ lao xuống tầng trệt, chạy thẳng ra cổng chính.

Nhưng cổng… đóng chặt.

Không ai mang chìa khóa.

Tatsuya nhìn quanh: “Chỉ còn cách một lối – nhà kho!”

Họ lao về phía nhà kho thể dục.

Cửa mở ra.

Bên trong là hàng ghế dài, dụng cụ thể thao, và… một tấm gương cũ cao ngang người.

Tấm gương mờ mờ – phản chiếu… không có Yamori.

“Đây rồi!” – Yuuichi la lên. “Ký ức thật không soi gương được!”

Airi bỗng bật dây chuyền lên, đặt sát gương.

Ánh sáng từ mặt dây chuyền soi thẳng vào gương – và phản chiếu Yamori!

Hắn rít lên – như bị thiêu đốt.

Cả thân hình hắn méo mó, mặt nạ rạn nứt.

Một tiếng hét khàn khàn vang lên.

Và hắn tan biến – như bụi trong gió.


Cả nhóm ngồi bệt trong nhà kho, thở dốc.

“Chuyện này…” – Tatsuya thở hổn hển – “Vẫn chưa kết thúc đâu.”

Yuuichi lật sổ tay – tên Airi… sáng trở lại.

“Cậu được kéo về.” – Miwa mỉm cười.

Airi khóc nhẹ. “Cảm ơn…”

Nhưng đúng lúc ấy…

Trong ngăn tủ dụng cụ – một chiếc mặt nạ rơi xuống.

Nó không vỡ.

Và trên trán, có khắc một hàng chữ:

“TA KHÔNG PHẢI DUY NHẤT.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!