Ba ngày sau sự kiện “ngủ đồng bộ”, lớp 11A quay trở lại trạng thái tưởng chừng bình thường.
Không còn ai ngủ gục giữa giờ. Không ai cười trong mơ. Không ai mất trí nhớ bất thường.
Nhưng trong lòng Yuuichi và nhóm bạn, một cảm giác lạnh sống lưng vẫn âm ỉ kéo dài.
Bởi vì, sau đêm đó… bức ảnh lớp dán trên bảng tin trường tự động thay đổi.
Hắn – cái bóng đứng rìa khung – không còn ở ngoài mép ảnh nữa.
Hắn đã bước vào, đứng chính giữa, ngay vị trí giáo viên chủ nhiệm.
Không ai trong trường để ý. Mọi người vẫn xem đó là ảnh lớp bình thường.
Chỉ nhóm Yuuichi nhìn ra điểm kỳ dị: giáo viên chủ nhiệm thật – cô Shibasaki – đã không còn xuất hiện trong bức ảnh.
“Cô ấy bị thay thế?” – Airi sợ hãi hỏi.
Yuuichi lắc đầu. “Không… Cô ấy vẫn đi dạy. Nhưng không ai nhớ cô ấy là chủ nhiệm nữa.”
Tatsuya đẩy gọng kính: “Còn người đứng giữa ảnh… là một người mới.”
Kaori gằn giọng: “Không phải là người.”
Sau giờ học, cả nhóm rủ nhau lên văn phòng trường để xem hồ sơ giáo viên.
Trên danh sách giáo viên chủ nhiệm – tên lớp 11A ghi:
"Giám thị Yamori – phụ trách tạm thời."
“Giám thị?” – Miwa nghiêng đầu. “Không phải cô Shibasaki?”
Tatsuya tìm đến hồ sơ nhân sự.
Trong ngăn hồ sơ năm nay, mục “Giám thị” có ghi tên: Yamori Masaru – nhưng không có ảnh, không có mã nhân viên, không có ngày nhận nhiệm vụ.
Yuuichi lật lại hồ sơ các năm trước – không thấy tên Yamori trong bất kỳ danh sách nào.
“Người này… không tồn tại.” – Tatsuya kết luận.
Airi bỗng nói: “Tớ từng thấy ông ta.”
Cả nhóm quay lại.
“Tuần trước, lúc tớ đi lấy đồ dưới phòng giám thị, có người mặc áo vest đen, tay dài, đeo găng trắng, đứng… quay mặt vào tường.”
“Quay vào tường?” – Kaori cau mày.
Airi gật. “Lúc tớ đi ngang, ông ấy quay đầu lại. Nhưng không phải quay theo kiểu bình thường…”
Cô ngập ngừng. “Ông ta quay… 180 độ. Cổ không xoay. Mặt quay mà thân không quay.”
Tối hôm đó, nhóm họp bí mật tại nhà Yuuichi.
Tatsuya mang đến một chiếc camera cỡ nhỏ, Kaori chuẩn bị máy ghi âm, Miwa vẽ phác họa người mà Airi mô tả.
Tranh vẽ cho thấy một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt trắng bệch như sáp, môi mím thành một đường cười nhợt nhạt, và đôi mắt sâu hoắm không tròng.
“Yamori là một ký ức sống.” – Yuuichi nói. “Hắn không phải người. Hắn là ‘bản thể trung gian’ – tồn tại giữa thật và mơ.”
Airi gật đầu. “Giống như người canh giữ ranh giới ký ức.”
Kaori giơ tay. “Vậy… mục tiêu tiếp theo của hắn là gì?”
Miwa trả lời: “Trở thành người thật.”
Cả nhóm im lặng.
Nếu Yamori chen vào ảnh lớp, xóa dần trí nhớ về người thật, và xuất hiện ngày càng rõ… thì hắn đang “cắm rễ”.
Một khi hắn xuất hiện trong sổ học sinh, bảng phân công lớp, ký sổ hành chính – thì… mọi người sẽ mặc định hắn luôn ở đây.
Và người thật… sẽ biến mất mãi mãi.
Kế hoạch được vạch ra: phải ghi hình Yamori lúc không có người chứng kiến, để chứng minh rằng hắn “không có bóng”.
Sáng hôm sau, trong giờ ra chơi, Yuuichi lẻn lên hành lang tầng ba, nơi giám thị Yamori hay đứng nhìn ra sân trường.
Cậu đặt máy quay ẩn vào chậu cây góc hành lang.
Rồi giả vờ đi ngang.
Quả nhiên, Yamori đang đứng đó – tay chắp sau lưng, đầu hơi nghiêng, mắt nhắm hờ như đang ngửi gió.
Khi Yuuichi đi ngang, Yamori quay lại.
“Em là học sinh lớp nào?”
Giọng hắn đều đều, như thể phát ra từ máy thu âm cũ kỹ.
Yuuichi đáp máy móc: “11A, thưa giám thị.”
Yamori gật nhẹ. “Trật tự là cốt lõi của ký ức. Hỗn loạn sẽ tạo ra lỗ hổng.”
Yuuichi gượng cười, rút lui.
Tối hôm đó, nhóm xem lại đoạn phim.
Lạnh gáy.
Yamori… không hề có bóng đổ trên hành lang.
Mặt trời chiếu xiên, chiếu rõ bóng cây, bóng tường, bóng Yuuichi.
Nhưng chỗ Yamori đứng – trống trơn.
Miwa vẽ thêm một bản ký họa: người không bóng.
Tatsuya chép miệng: “Hắn đang muốn trở thành ký ức ‘có thật’.”
Airi thì thào: “Nếu hắn chiếm được đủ ‘chỗ đứng’ trong nhận thức mọi người… hắn sẽ thế chỗ ai đó.”
Kaori cắn bút. “Ai là người tiếp theo?”
Yuuichi cầm cuốn sổ tay. Mỗi tên học sinh đều có một dấu mực đỏ bên cạnh – dấu hiệu mờ dần.
Một cái tên nổi bật nhất:
“Airi Minase – người nhớ cuối cùng.”
Mực đỏ nhạt dần.
Airi sắp bị xóa.