Bí Ẩn Dưới Sân Trường

Chương 11: CÁC MẶT NẠ KHÁC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Ba.

Không ai trong nhóm 5 người dám nhắc lại chuyện đêm hôm trước.

Airi giấu mặt dây chuyền kỹ càng dưới cổ áo, Tatsuya mang cuốn sổ ghi tên đi kẹp dưới sách Toán, Miwa vẫn vờ như đang nghe nhạc, Kaori cố gắng giữ gương mặt lạnh tanh.

Yuuichi thì không tài nào tập trung nổi. Trong đầu cậu chỉ văng vẳng hai chữ khắc trên chiếc mặt nạ:

“TA KHÔNG PHẢI DUY NHẤT.”

Không phải duy nhất… nghĩa là còn nhiều cái khác.

Nhiều… như bao nhiêu?


Giờ ra chơi, cả nhóm tụ tập ở sân sau – nơi ít học sinh lui tới.

Yuuichi lấy từ balo ra chiếc mặt nạ hôm qua – được gói kỹ trong hai lớp khăn lông.

Kaori nhìn lướt qua, nhíu mày: “Cậu mang theo cái thứ đó làm gì?”

“Để tìm hiểu.” – Yuuichi nói chắc. “Hắn đã biến mất, nhưng cái này còn ở lại. Nó là bằng chứng.”

Miwa nhìn chiếc mặt nạ trắng – lần này, nó có thêm… một vết nứt nhỏ ở trán.

“Lúc cậu giơ dây chuyền, hắn vỡ ra đúng không?” – cô hỏi.

Airi gật đầu. “Dây chuyền như ánh sáng thật. Chiếu vào là hắn tan.”

Tatsuya xoa cằm. “Vậy ánh sáng là kẻ thù của chúng?”

“Không.” – Yuuichi trầm ngâm. “Chỉ là ánh sáng của ký ức. Ánh sáng thật – thứ làm lộ ra thứ bị giấu.”

Kaori khoanh tay. “Vấn đề là… ‘chúng’ ở đâu? Và bao nhiêu cái như vậy?”

Tatsuya chợt rút ra một tờ giấy A4 – là danh sách các lớp học từ khóa 10 năm trước.

“Tớ chôm được từ phòng lưu trữ hành chính hôm qua.” – cậu nói với vẻ đắc ý. “Nhìn vào đây – các lớp học có học sinh biến mất đột ngột đều có một điểm chung: mỗi lớp đều có một ‘giáo viên thay thế’ xuất hiện giữa học kỳ.”

Miwa kéo sát lại. “Giống Yamori?”

“Không có tên Yamori.” – Tatsuya nói. “Nhưng có những cái tên rất lạ. Ví dụ: Kagawa – giám sát viên tâm lý tạm thời, Shinozaki – cán bộ ngoại khóa bán thời gian, hay Misora – phụ trách nghệ thuật dân gian.

Yuuichi chỉ vào danh sách. “Lớp chúng ta từng có Misora năm lớp 10.”

Cả nhóm giật mình.

“Thật hả?” – Kaori ngạc nhiên. “Tớ không nhớ người đó.”

“Chính là vậy.” – Yuuichi nói. “Bọn họ xuất hiện – để thay thế ai đó. Rồi chúng ta quên đi. Và họ trở thành ‘người từng tồn tại’.”


Sau giờ học, nhóm quyết định đi lục tìm những nơi “bị quên lãng” trong trường.

Địa điểm đầu tiên: phòng nghệ thuật cũ – ở dãy nhà phụ phía sau sân bóng.

Phòng này đã bị đóng từ năm ngoái – vì mái vòm nứt và nguy cơ sập trần – nhưng cửa vẫn không khóa.

Họ vào.

Không khí bên trong lạnh toát như phòng lưu trữ đá.

Trên tường là những bức tranh cũ – vẽ bằng màu dầu, màu than, phấn, màu nước. Chủ yếu là phong cảnh và chân dung học sinh.

Nhưng điều kỳ lạ: tranh nào cũng bị gạch một nét chéo qua mặt.

Miwa nuốt nước bọt. “Ai đó cố tình xóa mặt họ…”

Airi sờ lên một khung tranh – chạm vào mặt ai đó đã bị gạch.

Bất ngờ, cả bức tường rung nhẹ.

Một khe hở lộ ra sau bức tường.

Là một… căn phòng bí mật.

Bên trong chỉ có duy nhất một vật: giá treo mặt nạ.

Trên đó treo bốn chiếc mặt nạ khác, mỗi cái mang biểu cảm khác nhau:

  • Một cười toe toét.

  • Một khóc ròng.

  • Một giận dữ.

  • Một trống trơn không miệng.

Tatsuya thì thào: “Chúng có biểu tượng cảm xúc.”

Miwa chỉ tay: “Trống miệng – chính là loại của Yamori.”

Kaori bước tới, định lấy một cái.

“ĐỪNG!” – Yuuichi hét lên.

Nhưng đã muộn.

Kaori vừa chạm vào mặt nạ “giận dữ”, ánh sáng trong phòng vụt tắt.

Toàn bộ cánh cửa sau lưng khóa chặt.

Từ bức tranh ngoài phòng, một hình người nhòe nhòe từ màu sơn bắt đầu bước ra, lê theo từng mảng màu như thịt tróc.

Giọng nó rít lên: “Ai… động vào mặt nạ?”

Kaori run bắn người. “Tớ không cố ý…”

Yuuichi kéo Kaori về sau, cầm mặt dây chuyền lên, chiếu thẳng về phía hình nhân.

Ánh đỏ quét qua – và nó ngừng lại.

Nhưng…

Miwa chỉ tay. “CÁI GIÁ TREO – MẶT NẠ ĐANG BIẾN MẤT!”

Cả nhóm quay lại – hai trong bốn chiếc mặt nạ đang dần tan ra thành khói đen, trôi lên trần nhà.

“Chúng sống lại.” – Tatsuya lẩm bẩm.

Airi hoảng hốt. “Chúng ta đã giải phóng chúng.”

Yuuichi siết tay. “Không. Chúng đã ở đây sẵn. Chúng chỉ chờ ai đó nhớ ra chúng – để thoát khỏi bóng tối.”

Giọng trầm từ không trung vang lên:

“Càng nhớ nhiều, càng gần hơn với quên lãng.”

Một bàn tay đen nhánh thò xuống từ trần nhà, kéo sợi khói mang theo mặt nạ.

Bóng tối tràn ra.

Yuuichi nắm tay cả nhóm, hét: “CHẠY!”

Cánh cửa bật tung – họ lao ra ngoài.

Cửa sau lưng đóng sầm.

Và trên đó, khắc bằng sơn đen một dòng chữ:

“KHÔNG GÕ KHI TRÍ NHỚ ĐANG NGỦ.”


Tối hôm đó.

Cả nhóm tụ tập lại, hoang mang tột độ.

“Có ít nhất 5 mặt nạ.” – Tatsuya chốt lại. “Mỗi cái đại diện một cảm xúc. Và chúng là những ký ức bị đè nén.”

Miwa vẽ phác lại từng cái:

  1. Cười: giả tạo – che giấu.

  2. Khóc: bị chối bỏ – đau thương.

  3. Giận: phản kháng – bị dập tắt.

  4. Trống miệng: cam chịu – mất ý thức.

  5. Không rõ: chưa xuất hiện – bí ẩn.

Airi chợt nói: “Nếu chúng là cảm xúc bị quên… thì ‘người mang mặt nạ’ là những người từng bị tổn thương?”

Yuuichi ngẫm nghĩ. “Có thể. Mặt nạ là kết quả. Nhưng ai đó đang dùng chúng để thao túng ký ức người khác.”

Kaori siết chặt nắm tay. “Một tổ chức… mặt nạ?”

Tatsuya gật. “Và Yamori chỉ là kẻ gác cổng.”

“Còn những người đeo mặt nạ thật sự… có thể vẫn đang ở trong trường.”


Đêm.

Trong một góc phòng học cũ kỹ bị bỏ hoang tầng thượng, một chiếc gương treo lệch.

Trước gương, một học sinh mặc đồng phục, gầy, tóc che nửa mặt, đang tự đeo mặt nạ “khóc” lên khuôn mặt mình.

Khi đeo vào – ánh mắt trở nên rỗng tuếch.

Sau lưng cậu, từ trong gương, phản chiếu năm bóng người khác, mỗi người đeo một mặt nạ khác nhau.

Chúng đứng đó.

Im lặng.

Và… cười.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!