Bí Ẩn Dưới Sân Trường

Chương 12: HỘI MẶT NẠ DƯỚI HẦM THƯ VIỆN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thư viện trường Seikawa không giống bất kỳ thư viện nào khác.

Không phải vì sách quý hay ghế da êm ái.

Mà vì… nó có một tầng hầm bí mật mà không ai nhớ rõ lối vào.

Sáng thứ Tư, trời u ám, cả nhóm 5 đứa ngồi kín một bàn ở góc thư viện, giả vờ ôn tập thi giữa kỳ. Nhưng trong ba-lô Yuuichi, có thứ còn quý hơn đề cương Toán: bản đồ trường cũ.

“Thầy thủ thư Uesugi vô tình để rơi cái này hôm qua.” – Yuuichi nói khẽ. “Tớ photocopy lại ngay lập tức.”

Tatsuya giật lấy bản đồ, rút kính ra, híp mắt nhìn sát: “Đây là sơ đồ trường những năm 80…”

Airi chỉ vào một góc mờ trên tấm giấy. “Dưới thư viện có cầu thang dẫn xuống tầng hầm.”

“Nhưng giờ nó đâu có cầu thang.” – Miwa thắc mắc.

Kaori gõ nhẹ cây bút xuống bàn. “Có thể nó bị che hoặc khóa rồi.”

Yuuichi đứng dậy. “Đi kiểm tra.”

“Ngay giờ ra chơi á?” – Airi ngạc nhiên.

“Trí nhớ không chờ ai.” – cậu đáp. “Và mặt nạ thì không ngủ.”


Họ chờ đến lúc cô thủ thư già đi pha trà.

Cả nhóm lén đi đến phía sau thư viện, nơi tường gỗ ố vàng có một tấm bảng chỉ dẫn: “KHO LƯU TRỮ – CẤM VÀO.”

“Biển này là mới.” – Tatsuya chỉ ra. “Nhưng vách gỗ đằng sau… cũ kỹ bất thường.”

Kaori cẩn thận gỡ mấy tấm áp phích cũ ra khỏi tường. Phía sau là một khe hở nhỏ, vừa đủ nhét ngón tay vào.

Yuuichi đẩy nhẹ. Cạch.

Một phần tường gỗ trượt ra, để lộ một cánh cửa sắt có khóa số.

Miwa lẩm nhẩm: “Chết rồi… giờ làm sao mở đây…”

Tatsuya cau mày. “Trên bản đồ có ghi số không?”

Yuuichi nhìn kỹ lại – rồi thấy một dòng nhỏ in nghiêng ở góc bản đồ:

“Ghi nhớ ngày tất cả im lặng.”

“Ngày gì lạ vậy?” – Airi ngơ ngác.

Kaori bỗng khựng lại. “Khoan… ‘ngày tất cả im lặng’... Là ngày trường bị sự cố cháy phòng thiết bị! Năm 1987!”

“Ngày 8 tháng 3.” – Tatsuya nhớ lại. “Hồ sơ ghi vậy.”

Yuuichi bấm số: 0803.

Tách.

Cửa sắt bật mở.

Mùi ẩm mốc và thời gian táp thẳng vào mặt.

Trước mắt họ là cầu thang đá dẫn xuống dưới, không đèn, không tay vịn.


Họ đi xuống, từng bước, đèn pin điện thoại run rẩy trong tay.

Càng xuống sâu, gió càng lạnh. Không khí như bị hút ra.

Cuối cùng, họ chạm đáy.

Trước mặt là một cánh cửa gỗ khổng lồ, khắc đầy ký tự lạ – trông giống chữ Kanji, nhưng xoắn vặn và méo mó như ai đó viết trong hoảng loạn.

Miwa run giọng: “Đây là... tầng hầm thật sự?”

Kaori đẩy cửa.

Nó rít lên – và mở ra.

Họ bước vào một căn phòng hình tròn, tường lát đá, chính giữa là bàn tròn lớn – trên bàn có… mười hai chiếc mặt nạ.

Mỗi chiếc đều mang một cảm xúc: Cười – Khóc – Giận – Sợ – Tham – Khinh – Thất vọng – Hy vọng – Ghê tởm – Trống rỗng – Bối rối – và… Một chiếc nửa đen nửa trắng.

“Cái cuối cùng…” – Airi thì thào. “Là sự phân thân?”

Yuuichi nhìn quanh.

Trên tường là hình vẽ tay nguệch ngoạc, kể lại những cảnh học sinh đứng giữa bóng tối, bị gắn mặt nạ lên đầu – rồi mất tên trong sổ điểm danh.

Tatsuya rùng mình. “Đây là căn cứ thật. Hội Mặt Nạ từng tồn tại… ở chính dưới chân trường.”

Kaori cúi xuống một chồng sách mục gần bàn. “Nhật ký?”

Miwa mở một quyển – đọc to:

“Ngày 21 tháng 11 – Lại thêm một học sinh biến mất. Hắn đeo mặt nạ khóc. Chúng tôi không thể cản. Ký ức về cậu ấy mờ dần.”

“Ngày 1 tháng 12 – Đêm nay, chúng tôi quyết định rời khỏi tầng hầm. Ai còn lại sẽ ghi chú cuối cùng: Hội Mặt Nạ… không còn.”

“Ngày 8 tháng 3 – Tắt lửa. Chúng đến từ gương. Không nhớ ai nữa…”

Dòng chữ cuối cùng bị nhòe nước.

Airi thì thào: “Người viết này… cũng bị quên?”

Yuuichi nhìn chiếc mặt nạ cuối – nửa đen nửa trắng.

“Đây là mặt nạ của kẻ điều phối.” – cậu nói. “Người chọn ra ai xứng đáng bị xóa.”

Tatsuya bật điện thoại – chụp hết toàn bộ bức tường.

Kaori cúi nhìn mặt nạ, khẽ sờ vào.

Miwa hét lên: “ĐỪNG CHẠM!”

Nhưng đã muộn.

Căn phòng rung lên.

Trần nhà rạn nứt.

Tường đá xuất hiện hình vẽ chuyển động – như hoạt hình. Mỗi mặt nạ... bắt đầu nhảy múa.

Chiếc mặt nạ cười xoay vòng, hét lên một tiếng chói tai – rồi nổ tung thành bụi vàng.

Mặt nạ “Sợ” rít lên – “Bọn mày nhớ càng nhiều… ta càng mạnh!”

Cả nhóm lùi lại.

Yuuichi nắm chặt mặt dây chuyền, giơ lên cao.

Ánh sáng chiếu thẳng vào mặt nạ phân thân.

Chiếc mặt nạ rung bần bật, nhưng không tan.

Nó thì thào: “Người nhớ tất cả… sẽ trở thành một phần của ta.”

Miwa kéo Kaori lại. “Phải rời khỏi đây!”

Tatsuya hét lên: “Cánh cửa đang đóng lại!”

Cả nhóm chạy khỏi bàn tròn – lao lên cầu thang, trong khi các mặt nạ trên bàn bắn ra những luồng khí đen.

Yuuichi quay lại nhìn – thấy mặt nạ cuối cùng… bay lên, tự gắn vào bức tượng đá giữa phòng.

Tượng từ từ mở mắt.

Một giọng nói vang khắp không gian:

“TRÒ CHƠI KÝ ỨC… BẮT ĐẦU LẠI.”

Cửa tầng hầm đóng sầm.

Và biến mất.


Trên hành lang trường, không ai hay biết.

Một chiếc gương nhà vệ sinh phản chiếu… mặt của một học sinh mới, đang đứng im, đeo khẩu trang, đồng phục hoàn hảo – nhưng… không có tên trong danh sách lớp.

Hắn khẽ chỉnh lại cà vạt.

Và nhìn thẳng vào gương.

Ánh mắt lạnh ngắt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!