Thứ Năm. Buổi sáng. Trời đục như nước rửa chén.
Yuuichi ngáp dài khi bước vào lớp. Trong đầu vẫn còn ám ảnh hình ảnh những chiếc mặt nạ trong tầng hầm. Giấc ngủ đêm qua chập chờn, có lúc cậu mơ thấy mặt nạ “Giận” rượt mình chạy vòng vòng quanh... bàn ăn lẩu.
Miwa đã ngồi sẵn ở bàn đầu, đang chơi game xếp hình trên máy tính bỏ túi. Airi đang gọt trái táo với con dao bé xíu như đồ chơi. Kaori đọc sách, nhưng ngón tay gõ gõ liên tục – chứng tỏ cô đang rất căng thẳng.
“Ê, Tatsuya đâu?” – Yuuichi hỏi, vừa thả cặp xuống ghế.
Miwa nhìn quanh. “Chắc đang ở phòng hội học sinh.”
Chưa kịp nói thêm, giáo viên chủ nhiệm bước vào – mặt căng như dây đàn.
“Cả lớp ổn định!” – bà gắt nhẹ. “Hôm nay chúng ta chào đón một học sinh mới chuyển đến.”
Cả lớp xôn xao.
Học sinh mới? Giữa học kỳ?
Một bóng dáng bước vào – chậm rãi.
Là một nam sinh – cao ráo, tóc mái phủ trán, đeo khẩu trang đen, đồng phục chỉnh tề đến từng nếp gấp.
Không ai nói gì. Cảm giác lạ lan khắp không khí như mùi mực in bị ẩm.
Giáo viên cầm danh sách lớp. “Em giới thiệu đi.”
Nam sinh cúi đầu. Giọng trầm, đều:
“Tôi là Shinomiya Rei. Mong được giúp đỡ.”
Miwa thì thầm với Yuuichi: “Cái tên nghe... quen không?”
“Ừ. Nhưng không nhớ đã gặp bao giờ.”
Airi cau mày. “Cảm giác như mình... từng học chung với cậu ta.”
Giáo viên đưa tay lật danh sách. Đôi mắt bà hơi nhíu lại một giây – rồi thoáng quay sang học sinh mới.
“Em ngồi cuối lớp nhé. Ghế bên cạnh Kaori còn trống.”
Cả nhóm nhìn nhau.
Không ai thấy giáo viên đánh dấu tên cậu ấy trong danh sách.
Giờ học trôi qua như bị ai cắt tua nhanh.
Yuuichi không thể tập trung. Mỗi lần liếc sang Shinomiya Rei, cậu lại thấy cậu ta ngồi thẳng, không viết gì, nhưng vẫn gật đầu đúng lúc như đã học bài rồi.
Kỳ quặc hơn, cứ mỗi tiết học qua đi, trong đầu Yuuichi lại bắt đầu “nhớ” ra những kỷ niệm với Shinomiya.
“Cậu ta từng giúp mình lần Toán năm ngoái…”
“Khoan… mình có đi ăn Takoyaki với cậu ta lần lễ hội?”
Không. Không thể nào. Họ chỉ mới gặp hôm nay.
Yuuichi nhíu mày.
Trí nhớ đang bị thao túng.
Giờ ra chơi.
Tatsuya vừa xuất hiện ở lớp, mặt đầy mồ hôi.
“Tớ vừa kiểm tra hệ thống danh sách học sinh online.” – cậu thì thào. “Có tên Shinomiya Rei.”
“Thế thì bình thường mà?” – Miwa thắc mắc.
“Không!” – Tatsuya rút điện thoại, chỉ vào một ô trống.
“Cậu ta có mã học sinh, có điểm số, có ảnh, nhưng…”
Tatsuya dừng một nhịp.
“... không có ngày nhập học.”
Airi lạnh sống lưng. “Vô lý.”
Kaori lật sổ tay. “Đây là điều từng xảy ra ở thế hệ trước. Một học sinh không có gốc rễ. Chỉ tồn tại trong trí nhớ.”
Yuuichi đột nhiên nhớ đến giọng nói trong tầng hầm hôm qua:
“Người nhớ tất cả… sẽ trở thành một phần của ta.”
Cậu siết tay. “Cậu ta là người mang mặt nạ tiếp theo.”
Sau giờ học, cả nhóm bám theo Shinomiya.
Cậu ta không về thẳng nhà, cũng không đi trạm tàu điện.
Shinomiya rẽ vào một con ngõ nhỏ phía sau trường – nơi có nhà kho cũ bị bỏ hoang.
Yuuichi nấp sau gốc cây, thì thầm: “Cậu ta làm gì ở đây?”
Cửa nhà kho bật mở – và… một bóng đen bước ra.
Không phải người. Là thứ giống hình nhân từ tranh sơn dầu, mặt nhòe như bị xóa, tay chân vặn vẹo.
Nó cúi đầu trước Shinomiya.
Shinomiya gỡ khẩu trang.
Dưới lớp vải là... một chiếc mặt nạ trống miệng.
Yuuichi lùi lại. “Không thể nào…”
Tatsuya lôi máy ghi âm ra, tay run.
Miwa suýt hét lên nếu Airi không bịt miệng cô.
Shinomiya cất giọng:
“Ta chưa hoàn thiện. Nhưng bọn chúng bắt đầu nhớ ta.”
“Sẽ có lúc… mọi người đều nhớ.”
“Và khi đó… ta sẽ thật sự tồn tại.”
Đêm đó, cả nhóm tụ họp ở quán mì yêu thích – nhưng không ai đụng đũa.
Kaori đặt laptop lên bàn. “Tớ dò được thông tin. Shinomiya Rei là tên của một học sinh đã… chết 17 năm trước vì rơi từ tầng thượng.”
“Làm sao hắn còn sống?” – Airi thốt lên.
“Không phải sống lại.” – Yuuichi trầm giọng. “Hắn là một phần ký ức bị đánh cắp. Một nhân dạng nhân tạo – được tạo ra từ nỗi nhớ tập thể.”
Miwa rùng mình. “Một mặt nạ… sống nhờ vào trí nhớ người khác?”
Tatsuya gật. “Cậu ta đang lén gieo ký ức giả vào học sinh – để ai cũng ‘nhớ ra’ Shinomiya Rei. Và nếu đủ người tin… cậu ta sẽ trở thành học sinh thật.”
Airi run giọng. “Và chúng ta sẽ quên mất… hắn không tồn tại thật.”
Sáng hôm sau.
Cả lớp vui vẻ gọi Shinomiya:
“Ê Rei! Đi ăn căng-tin không?”
“Rei! Hôm nay trực nhật nha!”
Yuuichi nhìn quanh. Ai cũng đã “nhớ” cậu ta. Tự nhiên như thể… bạn học từ lâu.
Miwa thì thầm: “Chúng ta đang mất…”
Kaori lặng lẽ mở sổ tay.
Trang ghi tên học sinh lớp… đã có thêm dòng: “Shinomiya Rei – số 27.”
Tatsuya thì thào: “Tên đã khắc rồi…”
Yuuichi nhìn ra cửa sổ.
Phía sân trường, một học sinh nữ tóc dài đứng lặng, mặt đeo mặt nạ “Khóc.”
Ký ức đang vỡ dần.
Và những gương mặt vô danh bắt đầu quay lại.