Bí Ẩn Dưới Sân Trường

Chương 14: NHỮNG KẺ TỪ GƯƠNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Sáu. Trường Seikawa sáng rực nắng, nhưng không ai thấy ấm.

Vì từ tối qua, gương trong các nhà vệ sinh bắt đầu… xuất hiện bóng người.

Không phản chiếu ai cả – chỉ một bóng mờ đứng sau lưng người soi, nhưng khi quay lại thì chẳng thấy gì. Ban đầu chỉ có vài lời đồn. Nhưng đến sáng nay, mọi học sinh đều nhìn thấy ít nhất một lần.

Yuuichi vừa đến lớp thì thấy Miwa đang dán băng keo đen kín cái gương ở góc phòng.

“Tớ không muốn bị hù sáng sớm.” – cô nói, giọng run run nhưng vẫn cố pha trò. “Chưa make-up, gặp hồn ma chắc nó chạy ngược.”

Kaori đứng bên cửa sổ, mắt đỏ hoe vì thức trắng. “Tớ kiểm tra các bài viết cũ về Seikawa trên diễn đàn cũ. Trước đây, vào các năm có sự kiện mất trí – đều có hiện tượng gương phản chiếu sai.”

Airi rụt rè nói: “Tối qua... tớ thấy chính mình trong gương, nhưng... bản sao của tớ thì cười nhếch mép.

Yuuichi gật đầu. “Tớ cũng vậy. Nhưng còn có thứ khác.”

Tatsuya hạ giọng. “Shinomiya?”

“Không. Là... những khuôn mặt khác. Không rõ nét. Không có mắt. Nhưng đứng sau tớ.” – Yuuichi rùng mình. “Và chúng thì thầm.”


Giờ nghỉ trưa. Cả nhóm kéo nhau đến nhà vệ sinh nam tầng ba – nơi có gương cũ kỹ nhất.

Kaori cầm theo chiếc gương cầm tay cổ mà cô tìm được trong phòng kho. “Chiếc này có từ thời trường mới thành lập. Có thể giúp đối chiếu.”

Họ chia nhau đứng canh. Airi đứng trong buồng vệ sinh, đối diện với gương.

“Nhớ là nếu thấy gì lạ thì lập tức quay đầu, đừng để ánh mắt mình dính quá lâu.” – Kaori dặn.

Airi gật đầu, nuốt nước bọt.

Cô nhìn vào gương.

Ban đầu, chỉ thấy mình – hơi nhợt nhạt vì lo.

Rồi… bóng tối trong gương bắt đầu rung nhẹ.

Một khuôn mặt nhòe nhòe hiện ra phía sau cô. Không mắt. Không mũi. Chỉ có một cái miệng đang nở nụ cười méo mó.

Airi giật bắn, hét lên.

Cả nhóm lao vào.

Nhưng gương… không phản chiếu họ.

Chỉ phản chiếu Airi – và khuôn mặt đang đứng sau cô, tay vươn tới.

Miwa hét: “Kéo cô ấy ra!!”

Tatsuya giật cửa.

Airi ngã xuống sàn, thở dốc, nước mắt trào ra.

Kaori lao tới kiểm tra. “Ổn không?”

Airi run rẩy. “Nó... nó thì thầm…”

“Mặt nạ... là vé thông hành…”


Tối hôm đó, họ tụ tập ở phòng Yuuichi.

Tatsuya mở laptop, chiếu đoạn video quay lén Shinomiya đứng nói chuyện với... bóng của chính mình.

Cậu ta đang dạy bóng đó cách đi đứng, cười, viết chữ.

“Cậu ta tạo ra bản sao.” – Tatsuya nói. “Không phải nhân bản, mà là sao chép ký ức.”

Kaori cau mày. “Vậy những bóng người trong gương… có thể là những người từng bị xóa khỏi trí nhớ.”

Miwa rùng mình. “Ý là… học sinh cũ bị quên mất… giờ đang cố quay lại?”

Yuuichi gật. “Và gương là cửa dẫn.”

Airi thở mạnh. “Mà... tại sao lại cần mặt nạ?”

Kaori trầm giọng. “Có thể... vì mặt nạ là thứ giúp che đi danh tính cũ – để quay về với vai trò mới. Giống như Shinomiya đang làm.”

Tatsuya lật nhật ký: “Ngày 8 tháng 3 – Tắt lửa. Chúng đến từ gương. Không nhớ ai nữa…”

Cậu hạ giọng:

“Lần đó, những người trong gương đã chiếm lấy thân xác thật.”


Sáng thứ Bảy.

Hội học sinh tuyên bố: Toàn bộ gương trong trường tạm thời được che kín bằng vải đen.

Giáo viên chỉ nói ngắn gọn: “Do lý do kỹ thuật – ánh sáng phản chiếu gây nhức đầu.” Nhưng học sinh đồn ầm lên: “Có con gái lớp 2-B thấy chính mình nhảy lầu trong gương!”

Lúc này, Yuuichi nhận được tin nhắn từ một số lạ:

Tớ từng bị phản chiếu.
Tớ đang trở lại.
Gặp nhau ở tầng mái.

Miwa liếc màn hình. “Số này… là của một học sinh đã nghỉ học năm ngoái.”

Yuuichi: “Nghỉ... hay bị xóa?”


Cả nhóm lên tầng thượng.

Cửa bị khóa. Nhưng vẫn có tiếng động nhẹ phía sau.

Một nữ sinh đứng đó. Tóc ngắn, đeo băng tay học sinh cũ – trường Seikawa phiên bản 10 năm trước.

“Cậu… là ai?” – Kaori hỏi.

Cô gái im lặng.

Yuuichi tiến lại gần.

“Nếu cậu từng bị lãng quên... tại sao giờ cậu quay lại?”

Cô gái ngẩng lên.

Gương mặt không có gì đặc biệt – nhưng trong mắt là nỗi buồn sâu thẳm.

“Bọn tớ không muốn quay lại. Nhưng người đeo mặt nạ mới... đang gọi.”

“Nếu hắn đủ mạnh, hắn sẽ kéo cả những ai bị quên quay về.”

“Ký ức là mỏ neo. Một khi nó bị bóp méo… mọi thứ sẽ trôi ngược.”

Tatsuya thì thầm: “Cậu ta đang nói về Shinomiya?”

Cô gái gật.

“Cậu ấy không chỉ muốn tồn tại. Cậu ấy muốn... thay thế.”

“Hắn sẽ làm mọi người quên những người thật... để lấp đầy bằng phiên bản mới.”

Yuuichi siết chặt nắm tay. “Vậy phải ngăn hắn.”

Cô gái lùi lại.

“Muốn thắng hắn... các cậu phải nhìn vào gương. Và nhớ.”

Cô quay lưng – và… tan biến vào ánh nắng.


Tối.

Yuuichi đứng trước gương trong phòng.

Lần này, cậu không quay mặt đi.

Cậu nhìn thẳng.

Bóng người hiện lên – có gương mặt giống cậu – nhưng đôi mắt không hồn.

Nó nói:

“Cậu đang thua…”

“Từng người sẽ nhớ sai. Và cậu sẽ là người cuối cùng bị quên.”

Gương nứt nhẹ.

Một tiếng thì thầm vang lên từ trong:

“Tên cậu là gì?”

Yuuichi đáp, không chần chừ:

“Tôi là Yuuichi. Người giữ ký ức. Người sẽ phá vỡ Mặt Nạ.”

Gương vỡ vụn.

một ánh sáng bùng lên từ mảnh vỡ.


Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy.

Không có gương. Không có ánh sáng.

Chỉ có... giọng của Kaori gọi từ xa:

“Yuuichi!! Cậu đâu rồi?”

Cậu quay người.

Xung quanh là một không gian trống.

Và mười hai chiếc mặt nạ – đang trôi lơ lửng.

Một giọng cười vang lên – là Shinomiya:

“Chào mừng đến ‘Thư viện Ký Ức’. Ở đây... cậu sẽ học cách bị lãng quên.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!