Bí Ẩn Dưới Sân Trường

Chương 15: THƯ VIỆN KÝ ỨC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mọi thứ trắng xoá.

Không có trần nhà. Không có sàn. Không có tường.

Yuuichi đứng trơ trọi giữa một không gian vô định – gió không thổi, thời gian không trôi, cảm giác như chính bản thân mình cũng không chắc chắn… có thật.

Giọng nói của Shinomiya vang lên từ khắp nơi:

“Cậu là mảnh ghép cuối cùng, Yuuichi.”

“Cậu nhớ… quá nhiều.”

“Thứ cậu gọi là ‘ký ức’... đang trở thành gánh nặng cho cả thế giới này.”

Yuuichi siết chặt nắm tay.

“Mày không phải Shinomiya. Mày là thứ bị tạo ra từ nỗi sợ – một mặt nạ!”

Không gian rung nhẹ.

Một thư viện khổng lồ hiện ra dần từ khoảng trắng: cao đến vô tận, hàng ngàn kệ sách chất đầy những cuốn sổ tay, album ảnh, và hồ sơ học sinh.

Ở trung tâm là chiếc bàn đá lớn – và trên bàn là… sổ điểm của lớp 11-A.

Yuuichi bước lại gần.

Tên cậu – “Yuuichi Haruma” – đang bị nhòe dần đi từng chữ.

Cậu hốt hoảng lật từng trang. Mỗi học sinh – Airi, Miwa, Tatsuya, Kaori – tên họ vẫn còn, nhưng bên cạnh đã bắt đầu có những ký hiệu lạ, như chữ rune, thay cho ký ức thật.

“Không… họ đang bị thay thế…”

Một chiếc bóng trồi lên từ sàn – hình dáng như Yuuichi, nhưng mắt trắng dã, môi không cử động.

“Họ không nhớ nữa. Và sắp tới lượt cậu.”

Yuuichi rút cây bút trong túi – vật duy nhất cậu giữ được – và bắt đầu viết lại tên mình vào sổ.

Tay cậu run.

Mỗi chữ viết ra, một ký ức hiện lại trong đầu – Miwa giỡn nhây trong lớp, Airi tặng bánh trong lễ hội, Tatsuya hét toáng vì con gián giả, Kaori ngồi cạnh cậu trong thư viện đọc truyện trinh thám.

Nhưng càng viết, càng có nhiều hình ảnh lạ chen vào – cảnh cả nhóm cười với Shinomiya, chơi thể thao với Shinomiya, thậm chí… dự sinh nhật Shinomiya.

Yuuichi gào lên:

“Không! Mày không ở đó!”

“Đó là kỷ niệm của tụi tao! Mày không có quyền!”

Một chiếc mặt nạ hiện ra trước mặt cậu – mặt nạ trống trơn, không cảm xúc, chỉ có một dòng chữ nhỏ trên trán:

"KÝ ỨC DỰ PHÒNG"

Nó nói:

“Ai được ghi nhớ... là ai được tồn tại.”

“Cậu có thể xóa mình để giữ lại người khác. Hoặc giữ mình… và để họ biến mất.”


Bầu không khí đặc quánh như mực. Cậu quay đầu – thấy Kaori đang trôi lơ lửng trong bong bóng ký ức. Cô không nói được, miệng mở ra không có âm thanh.

Rồi Miwa, Airi, Tatsuya – từng người một – cũng xuất hiện, bị giam trong những bong bóng riêng biệt, trôi dọc các kệ sách.

Yuuichi nhận ra: nếu không cứu họ, từng người sẽ bị xoá khỏi thế giới thật – thay bằng bản sao đeo mặt nạ.

Cậu chạy lại, cố đập vỡ bong bóng – nhưng bóng lại phát sáng, và ký ức giả lập tức tràn vào đầu: Miwa là bạn thân của Shinomiya, Airi là người yêu Shinomiya, Tatsuya là bạn cặp bài trùng.

Không!

Yuuichi nghiến răng, vẽ vòng tròn bằng cây bút, ghi các từ khoá thật sự: Takoyaki – vụ mất dép thể dục – hôm cúp học đi karaoke – Miwa hát như mèo bị kẹt loa.

Vòng tròn phát sáng – và bong bóng của Miwa bắt đầu nứt.

Miwa rơi xuống – bật khóc, nhưng vẫn cười: “Cậu đúng là đứa không biết giữ bí mật karaoke.”

Một bong bóng vỡ. Ba còn lại.

Yuuichi tiếp tục viết – và từng người trở lại.

Tatsuya lăn quay xuống, hoảng loạn: “Tớ vừa mơ thấy mình mặc váy đi thi chạy tiếp sức!”

Airi ôm mặt: “Tớ tưởng... tớ yêu Shinomiya thật...”

Kaori là người cuối – rơi xuống nhẹ nhàng, lặng lẽ như luôn vậy.

Cô nói:

“Cậu chống lại ký ức giả bằng ký ức thật.”

“Cậu là... người cuối cùng giữ được ngọn lửa.”


Ngay lúc cả nhóm chạm đất, thư viện bắt đầu rung lắc.

Các kệ sách sụp đổ. Sách vỡ tung, bay thành từng mảnh giấy có ghi tên học sinh – có trang bị rách làm đôi, có trang bị đổi tên chủ nhân.

Một bóng đen khổng lồ trồi lên từ trung tâm thư viện.

Là Shinomiya – nhưng giờ cao gần 5 mét, hình dáng biến dạng, gương mặt là tổ hợp các mặt nạ ghép lại, có tiếng cười của hàng chục giọng trộn lẫn.

“Các ngươi... không thể chống lại một thế giới muốn quên!”

“Ta là ký ức đã bị bỏ rơi!”

“Ta là cái tên bị gạch đi... hàng trăm lần!”

Yuuichi hét lớn: “Và chúng tôi... là người viết lại!”

Cậu cắm cây bút xuống mặt đất.

Ánh sáng bùng lên.

Một vòng tròn ký ức bao quanh cả nhóm – mỗi người đọc lớn một sự kiện chỉ họ biết về nhau:

Kaori: “Yuuichi từng trốn trong tủ dụng cụ cả giờ vì tưởng bị giáo viên đuổi học.”

Airi: “Miwa từng gửi thư tỏ tình cho chính... mình. Vì ghi sai tên người nhận.”

Tatsuya: “Tớ từng thấy Kaori ngủ gục… và mỉm cười khi nghe nhạc cổ điển.”

Miwa: “Airi từng khóc vì... bánh cá taiyaki bị rơi.”

Ánh sáng phát nổ – Shinomiya gào lên – các mặt nạ vỡ tung, từng cái một.

Cậu ta co lại, trở về hình dạng học sinh – gục trên sàn đá thư viện – ánh mắt trống rỗng.

Yuuichi bước lại gần.

“Cậu không cần bị nhớ để tồn tại. Cậu cần được tha thứ.”

Shinomiya mấp máy môi:

“...Có ai… từng thực sự nhớ tớ chưa?”

“Hay tớ… chưa từng tồn tại?”

Yuuichi đặt cây bút vào tay cậu ta.

“Cậu có thể viết lại mình. Từ đầu. Không cần đánh cắp ai cả.”

Cậu ta tan thành ánh sáng – không phải biến mất, mà... hoá giải.


Một tiếng chuông vang lên.

Yuuichi mở mắt.

Lại là buổi sáng thứ Hai – trong lớp 11-A.

Miwa ngồi đầu bàn, chơi trò rút gỗ bằng bút chì.

Tatsuya đang dán sticker lên hộp cơm.

Airi tranh thủ gọt táo – lần này gọt tròn trịa.

Kaori vừa gõ bàn, vừa thì thầm: “Ghi nhớ. Ghi nhớ.”

Yuuichi thở dài. Mọi người vẫn nhớ nhau. Đầy đủ.

Giáo viên bước vào. “Cả lớp ổn định!”

“À mà – học sinh mới định chuyển về đã huỷ hồ sơ rồi. Không rõ lý do.”

Cả lớp “ồ” lên rồi quên ngay.

Yuuichi mỉm cười.

Cậu nhìn ra ngoài – thấy chiếc gương cũ ở hành lang phản chiếu đầy đủ.

Không còn mặt nạ. Không còn bóng người.

Chỉ còn lại… một nhóm học sinh biết mình là ai. Và sẽ không quên nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!