Bí Ẩn Dưới Sân Trường

Chương 16: CHỮ KHẮC TRONG BÓNG TỐI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Ba ở trường Seikawa bắt đầu bằng một điều kỳ lạ: mọi gương đều được dán lại bằng decal hoạt hình. Gương nhà vệ sinh thì in hình mèo dễ thương, gương hành lang thì là mấy nhân vật anime tóc hồng, tóc xanh.

Tatsuya ngắm mình trong miếng gương nhà ăn phản chiếu qua… nắp nồi inox.

“Anh đẹp theo kiểu ánh kim sáng loáng.”

Miwa nhún vai: “Ít ra còn hơn nhìn thấy mặt nạ.”

Kaori ngồi xuống bàn ăn, đặt tập hồ sơ dày cộp trước mặt.

“Có chuyện này không ổn,” cô nói.

“Hồ sơ gì vậy?” – Airi hỏi.

“Bản chụp lưu trữ danh sách học sinh Seikawa từ năm 1985 đến nay.”

Yuuichi tò mò. “Tìm được từ đâu?”

Kaori nói nhỏ: “Phòng y tế. Tớ thấy tủ hồ sơ bị khóa, nhưng ổ khóa đã gãy từ lâu. Không biết ai mở trước tớ.”

Cả nhóm im lặng.

Kaori mở ra, chỉ vào một trang.

“Danh sách học sinh năm 2003. Có một cái tên bị... đục đi. Không phải gạch xóa, mà là khắc mất luôn chữ.”

Miwa liếc qua. “Ý là dùng dao cạo luôn hả?”

Kaori gật đầu. “Và điều lạ là – mỗi năm, luôn có ít nhất một dòng bị khắc mất. Giống như cố tình xoá khỏi tồn tại.”

Airi run giọng: “Nếu vậy thì… người đó biến mất khỏi trí nhớ thật, không chỉ giấy tờ.”

Tatsuya thì thầm: “Tổ chức nào có khả năng làm thế?”

Kaori rút một tờ giấy. Là bản scan tấm bảng kỷ niệm học sinh cũ treo ở dãy hành lang tầng ba.

“Ở đây có dấu hiệu lạ.” Cô phóng to một khu vực.

Dưới ánh sáng, lộ ra một biểu tượng nhỏ như con dấu – hình chiếc mặt nạ kèm theo chữ viết tay: "MN-11".

Yuuichi cau mày: “Mặt nạ… và số hiệu? Có thể là mã hóa?”

Kaori gật đầu: “Tớ tra thử – MN có thể là viết tắt của Mask Network hoặc Memory Nullification. Nhưng có lẽ là cả hai.”


Buổi chiều, cả nhóm đến khu nhà cũ sau sân thể dục – nơi được đồn là từng là ký túc xá của giáo viên Seikawa 40 năm trước, nay bỏ hoang.

Cửa sắt rỉ sét, xung quanh cỏ mọc um tùm. Bên trong vẫn còn vài đồ vật cũ: bàn ghế mốc, vài bức ảnh đen trắng, và một bức tranh vẽ tay khổ lớn bị bọc vải che kín.

Miwa kéo vải ra.

Bức tranh vẽ một nhà hát cổ kiểu phương Tây, bên trong là học sinh đeo mặt nạ, ngồi xem chính mình biểu diễn trên sân khấu.

Tatsuya rùng mình: “Kiểu tự xem bản thân... creepy vãi.”

Yuuichi liếc xuống góc tranh.

Có ký tên: “F. Shinomiya – MN-00.”

Cả nhóm chết lặng.

“Shinomiya?” – Airi thì thầm. “Nhưng không phải cậu ấy là học sinh năm nay sao?”

Kaori trầm ngâm. “Không. Có thể là... Shinomiya đầu tiên.”

Tatsuya há hốc. “Ý là... cậu Shinomiya ‘gốc’?”

Yuuichi vội lật tấm bảng gỗ phía sau tranh. Một dòng chữ khắc nông:

“Chúng tôi không tạo ra mặt nạ – chúng tôi chọn đeo nó.”

Dưới dòng chữ là biểu tượng mặt nạ cười – nhưng được vạch thêm một đường chéo màu đỏ.


Khi cả nhóm chuẩn bị rời đi, Airi phát hiện một ngăn tủ âm tường. Mở ra, bên trong có một cuốn sổ mỏng – bìa da, bụi phủ đầy – tựa đề: “Tài liệu huấn luyện – MN-11”

Kaori mở nhanh:

  • Trang 1: Danh sách 12 học sinh, kèm mã hiệu MN-01 đến MN-12.

  • Trang 2: Ghi chú quá trình “Huấn luyện quên tên” – thử nghiệm xóa tên trong tiềm thức bằng cách… kể chuyện sai sự thật lặp đi lặp lại.

  • Trang 3: Tấm ảnh chụp một nhóm học sinh trong đồng phục cũ của Seikawa, tất cả đều không nhìn vào ống kính. Dưới ghi: “Lớp Thử Nghiệm – 1993.”

Và giữa ảnh, là một người đứng ngoài rìa – gương mặt bị cào rách.

Kaori nói khẽ: “Tổ chức này không phải mới hình thành. Họ đã thao túng học sinh từ hàng chục năm.”

Miwa hỏi: “Vì sao lại xóa ký ức? Có mục đích gì?”

Yuuichi ngẫm nghĩ.

“Có thể… để kiểm soát. Nếu ai cũng tin vào phiên bản giả của một người – thì người thật sẽ biến mất.”

Kaori gật đầu: “Một xã hội nhỏ – như trường học – là nơi dễ thử nghiệm nhất.”

Tatsuya thì thào: “Vậy Shinomiya thật... có thể từng là nạn nhân?”


Tối đó, Kaori nhận được một bưu phẩm không đề tên.

Bên trong là một cuốn sổ học sinh – của chính cô – nhưng bìa là phiên bản cũ từ 10 năm trước.

Trang đầu ghi: “Kaori Minase – MN-09”

Cô hoảng hốt. “Tớ... chưa từng...”

Tatsuya cướp lấy sổ, lật xem.

Trang giữa là nhật ký viết tay.

“Ngày 23 tháng 4: Giai đoạn 2 bắt đầu. Kaori đã nhớ được ‘phép nhớ đảo chiều’. Khả năng phục hồi ký ức thật: 67%”

“Ngày 28 tháng 4: Tạm xóa tên khỏi tập thể để đảm bảo an toàn.”

Kaori lùi lại. “Tớ... từng bị xóa tên?”

Miwa vỗ vai. “Nhưng giờ cậu nhớ lại rồi. Nghĩa là họ thất bại.”

Yuuichi gật đầu. “Và chúng ta đang phá dần các tầng ký ức giả.”

Airi chỉ ra ngoài cửa sổ.

Ánh sáng từ đèn hành lang khẽ chập chờn.

Một bóng người đứng im – đeo mặt nạ cười lệch.

Tatsuya lao ra nhưng không ai cả – chỉ có một tờ giấy rơi lại.

Trên giấy viết tay:

“Trò chơi ký ức chỉ mới bắt đầu.”
“MN-00 chưa bao giờ biến mất. Hắn chỉ đổi mặt.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!