Bí Ẩn Dưới Sân Trường

Chương 2: NGĂN BÀN BỊ BÓP MÉO


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khi Yuuichi bước vào lớp, ánh nắng chiếu qua cửa sổ đã rực rỡ hơn. Nhưng dù có rực rỡ cỡ nào thì khu vực bàn học cuối lớp – nơi cậu ngồi – vẫn âm u một cách kỳ lạ. Không phải vì thiếu sáng, mà vì… không khí.

Cậu đặt cặp xuống, mở ngăn bàn như mọi khi.

Nhưng hôm nay, tay cậu chạm phải một thứ gì đó mềm như cao su, không phải gỗ cứng quen thuộc.

Cậu giật mình rút tay ra. Ngăn bàn dường như đang… phập phồng.

Như thể bên trong đang thở.

Cậu nhìn quanh – lớp chưa có ai ngoài cậu. Cậu cúi sát xuống, nhìn vào trong khe hở của ngăn bàn.

Trống rỗng.

Nhưng không phải kiểu trống rỗng thông thường – mà là một vùng tối, sâu… và có cảm giác kéo.

Yuuichi rút một cây bút chì, nhẹ nhàng thả vào.

Cây bút không rơi xuống. Nó biến mất trong không trung.

Cậu lặng người.

Không có âm thanh, không có va chạm. Chỉ đơn giản là – biến mất.

Cậu lập tức mở sổ tay, viết vội:

"Ngăn bàn bị biến dạng vật lý. Trạng thái rỗng – hút vật thể nhỏ. Không cảm nhận trọng lực. Như một cánh cổng mini?"

Cậu nhét sổ vào túi, rồi lấy điện thoại ra, bật camera quay thử. Nhưng hình ảnh trong màn hình chỉ là một màu xám nhòe – dù ánh sáng bên ngoài vẫn đầy.

Ngăn bàn đang từ chối bị ghi hình.


“Cậu đang làm gì vậy?”

Airi xuất hiện lúc nào không hay, tay ôm một chồng sách lịch sử mượn từ thư viện. Cô ngồi xuống, nghiêng người nhìn theo ánh mắt Yuuichi.

“Đừng nói là… cậu thấy rồi nhé?” – cô hạ giọng.

Yuuichi chỉ vào ngăn bàn. “Tớ nghĩ nơi này có ‘lỗi’.”

“Lỗi?”

“Kiểu… bị glitch trong game ấy.”

Airi nhíu mày. “Cậu chơi game nhiều quá rồi. Nhưng mà…”

Cô thò tay vào ngăn bàn.

Yuuichi vội giữ lại. “Khoan đã! Nó hút mọi thứ vào trong.”

“Cả tay người?”

“Chưa thử. Và không định thử.”

Airi cười, nhưng ánh mắt cô hiện rõ sự bất an. Cô đặt một quyển sách cũ lên bàn, lật vài trang, rồi dừng lại ở một bức ảnh đen trắng.

“Cậu nhìn xem… cái bàn này giống không?”

Yuuichi nhìn kỹ. Đúng là kiểu bàn học cũ, nhưng phần mép bàn… bị méo. Như thể nó từng bị nung nóng rồi uốn lại.

“Bức ảnh này chụp năm 1993. Lớp học trong ảnh là ‘Lớp Thí điểm số 13’. Bị giải tán sau một sự cố mất tích hàng loạt.”

Yuuichi nuốt khan.

Airi nói tiếp: “Tớ tìm thấy nó trong kho lưu trữ phía sau thư viện. Chỉ có duy nhất một quyển. Tựa đề: ‘Những năm học không được ghi nhận’.”

“Cậu tìm thấy hôm qua à?”

“Không. Tớ nhớ là từng… thấy nó trong giấc mơ.”

Yuuichi quay sang nhìn cô. Ánh mắt họ gặp nhau, và lần này, sự kết nối không chỉ là “thân quen”, mà là… đồng bộ.


Tiết học bắt đầu. Cô giáo văn đứng trên bục giảng, giọng đều đều, nhưng hôm nay có gì đó lạ.

Mỗi khi cô quay người viết bảng – phấn vỡ vụn từng chút một. Như thể có ai đó đang… cắn nó.

Yuuichi để ý. Cậu nhìn ra phía cửa lớp. Không có ai.

Nhưng Airi thì bắt đầu vẽ nguệch ngoạc vào vở:

Một cái miệng.

To.

Không có mắt.

Chỉ có một cái miệng đang cười méo mó, mọc ở nơi không thuộc về cơ thể người.

Yuuichi cúi xuống vở cô, khẽ hỏi: “Cậu thấy nó ở đâu?”

“Sau lớp học.” – Airi thì thầm. “Nó bò trên tường. Và nó… đang nhìn cậu.”

Cậu giật mình quay lại – chỉ thấy bức tường trắng.

Nhưng ngay lúc ấy, tiếng chuông lớp vang lên.

Không phải tiếng chuông điện tử.

Mà là… leng keng.

Giống hôm qua.

Và chiếc đồng hồ… lại chạy lùi 2 phút.


Tan học, lớp học trống trơn. Yuuichi và Airi nán lại.

Cậu mở ngăn bàn lần nữa – lần này ngăn bàn trở lại bình thường. Cây bút không còn. Không có tiếng động. Không có lực hút.

Airi ngồi xuống, cẩn thận tháo mặt dây chuyền đồng hồ cát ra.

“Cái này là vật duy nhất của mẹ tớ để lại.”

“Bà ấy…”

“Mất tích. Năm 1993. Khi còn là học sinh Lớp 13.”

Yuuichi như bị điện giật.

“Cậu nói gì?”

“Mẹ tớ là học sinh lớp này. Tên bà ấy là… Rika.”

Yuuichi chết lặng.

Một cái tên vừa bật lên trong đầu cậu – ký ức mờ nhòe mà cậu không thể nắm rõ suốt bao năm nay.

“Vậy… Airi, cậu đến đây để…”

“Tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Và tại sao, mẹ tớ để lại chiếc vòng này – thứ duy nhất ‘chống được ảnh hưởng của đồng hồ’.”

Yuuichi ngả người ra ghế. Cảm giác thế giới quanh cậu đang bắt đầu dịch chuyển. Như thể một mặt nạ lâu năm đang từ từ trượt xuống, hé lộ sự thật đã bị giấu kín quá lâu.

Và cậu – kẻ ngồi cuối lớp – cuối cùng cũng phải đứng dậy.

“Chúng ta bắt đầu từ đâu?” – cậu hỏi.

Airi cầm mặt dây chuyền lên, để ánh sáng chiếu qua.

“Từ ngăn bàn này. Từ chỗ mà thời gian bắt đầu bị bóp méo.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!