Buổi sáng thứ Tư.
Bầu trời xám mờ như tráng sương. Trường Kasumi ngập trong sự im ắng đến lạ. Không phải vì thiếu tiếng nói cười, mà vì những âm thanh ấy dường như… bị bóp nghẹt giữa không khí lạnh và mây thấp. Cả sân trường như bị phủ lên một lớp màn vô hình.
Yuuichi bước vào lớp 11A sớm như mọi khi, và lần này, Airi đã có mặt trước.
Cô đang đứng sát cửa sổ, tay cầm mặt dây chuyền đồng hồ cát đưa lên trước ánh sáng. Nhưng điều lạ là – các hạt cát trong đó không rơi xuống.
Chúng… đứng yên.
Dù cô có xoay, lật, hay rung nhẹ, dòng cát bên trong vẫn trơ trơ như bị đóng băng bởi một bàn tay vô hình.
Airi quay sang, giọng khẽ khàng nhưng rõ ràng: “Đêm qua, tớ mơ thấy hành lang này… dài ra mãi không dứt. Và tất cả đồng hồ trong trường đều nổ tung cùng một lúc.”
Yuuichi chau mày. “Cậu có mơ thấy gì nữa không?”
Airi gật đầu. “Có ai đó đứng sau tớ. Không thấy mặt. Nhưng tớ nghe tiếng cười.”
Yuuichi không nói gì. Nhưng trong lòng cậu biết – những giấc mơ kiểu đó không phải là mơ. Chúng là ký ức bị bóp méo, phát sóng lại bởi nơi này – ngôi trường đã có gì đó sai lệch từ rất lâu.
Tiết học đầu tiên – môn lịch sử.
Cô giáo Midori đang giảng về các cuộc cải cách thời Minh Trị thì bỗng một tiếng cười khục khặc vang lên giữa lớp.
Tất cả quay lại.
Ghế của một bạn nam – tên Sugimoto – đang trống.
Một giây sau, Sugimoto từ từ ngồi dậy khỏi mặt bàn. Cậu ta đổ mồ hôi lạnh, mặt tái xanh như xác ve.
“Có… có ai đó…” – giọng Sugimoto run rẩy.
Cô Midori chạy đến, đỡ cậu ta: “Sao vậy? Em đau ở đâu?”
Sugimoto lắc đầu lia lịa. “Không… không phải đau… là… là…”
Ánh mắt cậu đảo qua từng gương mặt trong lớp. Và rồi… dừng lại ở chỗ Airi.
“Cô ấy… chính là người đã cười…”
Cả lớp sững lại.
Airi đứng bật dậy, mắt mở to. “Không! Tớ không –”
Sugimoto hét lên, ôm đầu: “Chính cô ấy! Tiếng cười đó! Nó vang trong đầu tôi cả đêm qua! Nó kéo tôi đi! Nó...”
Bốp!
Cậu ta ngất ngay giữa lớp.
Sau khi nhân viên y tế đến đưa Sugimoto đi, không khí trong lớp trầm xuống hẳn.
Các bạn bắt đầu xì xào. Có người liếc Airi với ánh mắt dè chừng. Có người thì lén rút điện thoại, nhắn tin gì đó trong group lớp.
Yuuichi nhặt quyển sổ tay lên, ghi nhanh:
“Sugimoto bị ảnh hưởng bởi thực thể ‘âm thanh không chủ’. Tố Airi là nguồn. Nhưng giấc mơ trước đó Airi nghe thấy tiếng cười, không tạo ra nó. Có khả năng ký ức bị lật mặt. Đồng hồ cát của Airi đứng yên – thời gian trong không gian cá nhân cô ấy bị vô hiệu?”
Airi im lặng suốt cả buổi sáng. Cô chỉ ngồi vẽ – những vòng tròn xoắn ốc nối liền nhau. Trong một vòng tròn lớn nhất, cô vẽ… một cái bóng không có mặt, chỉ có đôi mắt trắng và miệng cười rộng đến mang tai.
“Cậu vẽ cái gì vậy?” – Yuuichi hỏi nhỏ.
“Thứ trong giấc mơ. Tớ nghĩ… nó là cái bóng đang ăn ký ức của người khác.”
“Cậu nghĩ nó cười vì vui?”
Airi lắc đầu. “Không. Nó cười… vì nó biết mình sắp xóa ai đó khỏi trí nhớ của tất cả mọi người.”
Buổi trưa, khi học sinh ra về nghỉ sớm do “sự cố trong lớp”, Yuuichi và Airi ở lại.
Yuuichi mở ngăn bàn – trống rỗng.
Nhưng bên dưới ngăn bàn, có thứ gì đó mắc kẹt. Cậu thò tay vào – kéo ra một tờ giấy ghi chú gập làm tư.
Dòng chữ bên trong bằng mực đỏ, nguệch ngoạc:
"Học sinh đầu tiên đã bị đánh dấu. 13 người còn lại. Khi đồng hồ cát ngừng, mọi người sẽ quên."
Airi đọc xong, mặt trắng bệch. Cô lẩm bẩm: “13 người…”
“Có 13 học sinh trong lớp?” – Yuuichi hỏi.
Airi lắc đầu. “Không. Lớp mình có 36 người.”
Yuuichi thở dài. “Vậy là… lớp 13 đang đánh dấu lại 13 người ‘phù hợp’?”
Cô gật nhẹ. “Giống như… thử nghiệm lại.”
Cậu nhìn đồng hồ tường – vẫn chỉ “11 giờ 57 phút”. Suốt cả sáng, nó không hề thay đổi.
“Và thử nghiệm sẽ bắt đầu khi kim chuyển động lại.”
Yuuichi ngẩng đầu lên.
Ngay lúc ấy, đồng hồ kêu “tích” một cái.
Kim phút… dịch chuyển đúng một bước.
Và chiếc đồng hồ cát trong tay Airi bắt đầu… chảy ngược.