Bí Ẩn Dưới Sân Trường

Chương 4: NGƯỜI BIẾN MẤT KHÔNG AI NHỚ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Yuuichi dậy sớm hơn thường lệ. Không phải vì muốn, mà vì có cảm giác… mình sắp quên mất điều gì đó quan trọng.

Cậu mở cuốn sổ tay, trang mới nhất vẫn còn nguyên dòng chữ nguệch ngoạc đỏ: “Học sinh đầu tiên đã bị đánh dấu. 13 người còn lại.”

Cậu lướt nhanh danh sách lớp trong sổ điểm mà Airi chụp lại hôm trước. Có 36 cái tên.

Và trong đầu cậu – có điều gì đó sai sai.

Cậu đang cố nhớ lại… gương mặt của Sugimoto.

Cậu từng nói chuyện với cậu ta bao giờ chưa?

Giọng nói cậu ta như thế nào?

Sáng hôm qua cậu ta ngất trong lớp, hét lên vì thấy Airi cười trong đầu… Vậy tại sao… cậu không thể hình dung nổi mặt cậu ta?

“Cậu đang nhớ gì đó à?”

Airi bước vào lớp với ly sữa đậu nành nóng trên tay. Cô ngồi xuống, khẽ nhìn sổ tay của Yuuichi. Ánh mắt cô lập tức tối lại.

“Cậu cũng không nhớ được mặt Sugimoto nữa, đúng không?”

Yuuichi gật đầu. “Tớ chỉ còn nhớ cậu ta hét lên. Nhưng… tất cả sau đó như bị xóa nhòa.”

“Không phải ‘như’.” Airi hạ giọng. “Là đã bị xóa thật.”


Khi giáo viên chủ nhiệm vào lớp điểm danh, không một ai nhắc đến Sugimoto.

Tên cậu ta không xuất hiện trên danh sách lớp in mới treo trên bảng.

Không một chiếc bàn trống nào có vẻ… thiếu người ngồi.

Yuuichi quay sang hỏi thằng Hiro – bạn ngồi trước: “Ê, hôm qua lớp mình có ai bị ngất không?”

Hiro chớp mắt. “Gì cơ?”

“Có bạn nào tên Sugimoto không?”

“Nói gì vậy? Lớp mình có ai tên như vậy đâu.”

“Cậu chắc không?”

“Ờ, chắc chứ! Tự nhiên hỏi kỳ vậy.”

Yuuichi dựa lưng vào ghế, lòng trào dâng cảm giác lạnh sống lưng. Mọi người trong lớp, thậm chí cả giáo viên, đều không nhớ có ai tên Sugimoto. Cái tên ấy… đã bị rút khỏi hệ thống.

Một người biến mất, và chỉ còn hai người nhớ.

Airi thì đang vẽ tiếp một vòng tròn mới trong vở. Cô tô đậm ở giữa, rồi ghi thêm một dòng chữ nhỏ: “01 – Đã bị xóa”.


Ra chơi, Airi rủ Yuuichi xuống thư viện cũ phía sau dãy nhà thí nghiệm.

Nơi này ít ai lui tới. Trên cửa có treo tấm bảng gỗ cũ kỹ: “Tạm ngưng sử dụng – chờ kiểm định an toàn.”

“Tớ mở khóa ban đêm để vào đây đọc tài liệu cũ.” – Airi thì thầm. “Đừng nói là phạm quy.”

“Cậu đang làm chuyện lớn hơn cả phạm quy rồi.” – Yuuichi thở dài.

Bên trong thư viện cũ, bụi phủ đầy giá sách. Những chồng tài liệu vàng ố, giấy sờn mép vì thời gian. Nhưng giữa góc tối nhất, Airi kéo ra một quyển sổ dày, bìa da màu nâu sậm.

“Tên nó là ‘Hồ sơ lớp thử nghiệm 13 – bản cấm lưu hành’.” – Airi mở sổ. “Ghi lại toàn bộ những hiện tượng từng xảy ra với 14 học sinh trong lớp đó.”

“Họ cũng biến mất?”

“Ừ. Dần dần, từng người một. Mỗi khi có hiện tượng siêu nhiên xảy ra – sẽ có một người bị ‘rút’ khỏi ký ức tập thể. Không để lại dấu vết, không ai đặt câu hỏi. Giống như chưa từng tồn tại.”

“Và giờ điều đó… đang lặp lại với lớp mình.”

Airi gật đầu. “Tớ nghĩ thứ đang sống trong trường – thứ ‘bóng không mặt’ ấy – là một dạng ký sinh ký ức. Nó tồn tại bằng cách xóa từng người khỏi trí nhớ tập thể, rồi hấp thụ ‘sự tồn tại’ của họ.”

Yuuichi trầm ngâm. “Nhưng vì sao chỉ còn tớ và cậu nhớ?”

“Có thể vì tớ có đồng hồ cát, còn cậu… tớ không biết. Có lẽ vì cậu từng có liên hệ với Lớp 13.”

Yuuichi nhíu mày. “Tớ chưa từng học lớp 13.”

“Không phải cậu. Mà…”

Airi lật một trang cũ, chỉ vào ảnh lớp Lớp 13 năm 1993.

Bức ảnh đen trắng, 14 học sinh mờ mờ… và một người đứng cuối cùng, tóc rối, mặt mờ nhòe – nhưng ánh mắt rất giống Yuuichi.

“Đây là cha cậu đúng không?”

Yuuichi sững người.

Cậu chưa bao giờ biết gì về quá khứ của cha. Người đàn ông ấy mất sớm, chỉ để lại vài tấm ảnh cũ và một quyển sổ khóa kín mà mẹ cậu không bao giờ cho đụng vào.

“Cha cậu từng học lớp này. Và có thể… ông là người duy nhất sống sót.”


Buổi chiều, Airi và Yuuichi quay lại lớp học.

Lúc cả hai bước vào, họ cùng khựng lại.

Trên bảng đen – có dòng chữ mới viết bằng phấn đỏ:

“Thử nghiệm tiếp theo: Ai sẽ là người thứ hai?”

Airi siết chặt dây chuyền.

Yuuichi tiến lại gần bảng, xóa dòng chữ đi – nhưng khi cậu quay lưng lại, nó lại hiện ra, dòng chữ mới:

“Xóa không xong đâu.”

Cả hai lùi lại.

Bàn học cuối lớp – vị trí trống kế bên Airi – bắt đầu… rụng vụn từng mảng nhỏ, như thể đang tan biến khỏi không gian.

Yuuichi quay phắt sang Airi. “Đó là chỗ của…?”

Airi bàng hoàng. “Kana! Cô bạn tóc ngắn, hay chụp ảnh ấy!”

Nhưng khi họ chạy đến ngăn bàn – chỉ thấy một tờ ảnh rơi ra, mặt giấy mờ nhòe, hình ảnh biến dạng, không nhận ra ai.

Yuuichi rút sổ ra ghi:

“02 – Đang bị xóa.”

Airi lẩm bẩm: “Nếu chúng ta không làm gì… sẽ còn 11 người nữa…”

Cậu ngẩng lên. “Không. Tớ nghĩ… chúng ta không chỉ cần ngăn chặn – mà còn phải đi ngược lại. Tìm lại những người đã bị xóa. Và bắt đầu từ… Sugimoto.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!