Bí Ẩn Dưới Sân Trường

Chương 5: TỪ MỘT CÁI TÊN TRONG GIẤC MƠ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối hôm đó, Airi không về nhà ngay sau khi học thêm. Cô lang thang quanh khuôn viên trường – nơi bầu trời vừa sụp tối, mùi cỏ ẩm và lá rụng trộn lẫn với mùi bụi phấn vẫn còn vương trong áo đồng phục. Có thứ gì đó thôi thúc cô – một cảm giác như thể… cô bị kéo về quá khứ.

Đứng ở bãi cỏ sau dãy nhà E, nơi từng là khu huấn luyện thể dục cũ, cô ngồi xuống ghế đá. Mắt khép hờ, đầu tựa nhẹ vào balo, và… ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, có một hành lang dài vô tận. Trên trần, những chiếc đèn huỳnh quang bật tắt liên tục. Dọc theo hành lang là vô số cánh cửa. Mỗi cánh cửa đều ghi tên một người, nét chữ nghiêng nghiêng như học sinh lớp 6 viết vội.

Airi đi dọc hành lang, lướt qua các cánh cửa.

"Takumi", "Rika", "Sugimoto", "Kana"…

Đến một cánh cửa bị xước nát, cô dừng lại.

Trên đó không có tên, nhưng khi Airi đưa tay chạm vào tay nắm cửa, một giọng nói vang lên sau lưng:

“Đừng mở cánh đó. Hắn chưa sẵn sàng.”

Airi quay phắt lại – không có ai.

Chỉ có… một chiếc gương lơ lửng giữa hành lang. Trong gương phản chiếu… chính cô – nhưng là một phiên bản khác.

Tóc dài hơn, ánh mắt sắc lạnh và… cổ không đeo mặt dây chuyền.

Phiên bản đó cười khẽ: “Nếu mở cánh cửa đó, em sẽ quên mất điều quan trọng nhất.”

Airi lùi lại. “Ai là ‘hắn’? Và tại sao tôi lại gọi cô là ‘em’?”

Bóng hình trong gương mờ dần.

Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên trong đầu cô. Một cái tên xuất hiện – Ryouji.

Airi choàng tỉnh.


Sáng hôm sau, Airi kể cho Yuuichi nghe giấc mơ. Cả hai ngồi ở góc ban công tầng ba – nơi ít học sinh lên vì nóng và… gió mạnh.

“Cái tên đó – Ryouji. Tớ chưa từng nghe trong danh sách lớp. Không ai trong trường tên Ryouji.”

Yuuichi lập tức mở sổ tay, lật phần danh sách học sinh từng bị nghi ngờ trong vụ mất tích Lớp 13 năm 1993.

Không có Ryouji.

“Tớ nghĩ cái tên này không phải của người bị xóa, mà là… người sắp bị đưa vào thử nghiệm.

Airi siết mặt dây chuyền đồng hồ cát. “Hay là… hắn là người điều khiển mọi chuyện?”

Yuuichi khẽ gật. “Có thể. Và nếu đúng… thì cậu đang mơ thấy những tầng ‘cơ chế hoạt động’ của thử nghiệm này.”

Airi bối rối. “Nhưng làm sao mình chống lại được nó, nếu nó vận hành trong cả mơ và thật?”

Yuuichi đứng dậy, vươn vai. “Tớ nghĩ… phải tìm lối ra từ bên trong hệ thống này. Mà hệ thống nào cũng có lỗ hổng.”

“Cậu định làm gì?”

“Phá luật.” – cậu cười.


Giữa buổi trưa, khi lớp vắng người vì cả khối phải tập hợp ở sân sau, Yuuichi và Airi quay về lớp, lén mở tủ hồ sơ của giáo viên.

Trong đống hồ sơ, họ tìm thấy một thứ không nên tồn tại: sổ báo danh của lớp 13.

Bản in gốc, giấy còn mùi khét nắng. Trên trang đầu tiên, có đóng dấu đỏ: ĐÃ BỊ HỦY THEO CHỈ ĐẠO BAN GIÁM HIỆU – KHÔNG ĐƯỢC SAO LƯU.

Và ở cuối danh sách học sinh – là cái tên viết tay: Ryouji Arata.

Không có ảnh.

Không có mã học sinh.

Chỉ vỏn vẹn một dòng chữ bên cạnh: Thí sinh dự khuyết – không ghi nhận sự tồn tại thực tế.

Airi lặng người.

“Vậy… Ryouji là ai?”

Yuuichi lật ngược tờ giấy – phía sau có hình vẽ nguệch ngoạc: một cái đồng hồ cát bị đập vỡ, cát chảy ra tạo thành một cái bóng có tay chân.

Airi lẩm bẩm: “Có thể hắn là kẻ thất bại… và trở thành thứ tồn tại lấp lửng giữa ‘bị xóa’ và ‘được nhớ’. Một lỗi hệ thống.”

Yuuichi gật đầu. “Một bóng ký ức không thể bị lãng quên, nhưng cũng không thể gọi tên. Và bây giờ hắn đang tìm… một cơ thể mới.”


Tối hôm đó, Airi lại mơ.

Lần này, cô không đi trong hành lang, mà bị buộc đứng trong một căn phòng tối như mực. Duy nhất một ngọn đèn phía trên đầu chiếu sáng mặt cô.

Đối diện là một cậu con trai đang ngồi. Áo sơ mi học sinh cũ kỹ, cà vạt lệch bên. Mái tóc rối, mắt nhắm nghiền. Trên tay cậu là chiếc đồng hồ cát vỡ, cát đổ ra lòng bàn tay.

Khi Airi bước tới gần, cậu mở mắt.

Đôi mắt ấy… giống hệt Yuuichi.

Cậu cười.

Và thì thầm: “Tớ là người cuối cùng còn nhớ tất cả.”

Airi định hỏi gì đó, nhưng lúc đó tiếng chuông vang lên – không phải chuông trường – mà là tiếng chuông đồng hồ treo tường nhà cô.

Cô bật dậy.

Bên ngoài trời vẫn còn tối.

Cô chạy đến bàn học, mở vở – và giật mình khi thấy một dòng chữ nguệch ngoạc mới viết bằng mực đỏ:

"RYOUJI LÀ BÓNG TRỐNG – HẮN CHỜ LÊN SÂN KHẤU."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!