Bí Ẩn Dưới Sân Trường

Chương 6: ĐIỀU BỊ GIẤU TRONG ẢNH LỚP


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một ngày sau khi giấc mơ kỳ lạ ấy diễn ra, Airi tìm đến Yuuichi với đôi mắt còn vết thâm quầng vì thiếu ngủ. Không phải vì học hành căng thẳng, mà vì đêm qua cô đã dành đến gần ba tiếng chỉ để… nhìn chằm chằm vào một bức ảnh lớp cũ.

Không phải của lớp cô.

Mà là bức ảnh lớp 13 năm 1993, bản scan Yuuichi tìm được trong tài liệu cũ giấu dưới thư viện tầng hầm hôm trước.

Airi đặt ảnh xuống bàn học Yuuichi.

“Cậu thấy gì không?”

Yuuichi nhìn. Vẫn là bức ảnh đen trắng quen thuộc: mười bốn học sinh xếp hai hàng, đứng thẳng, nét mặt lờ mờ, ánh sáng lạ lùng như được chụp bằng máy phim bị trượt sáng.

Nhưng lần này, có một bóng người đứng ở rìa ngoài bên phải, sát mép khung hình.

Người đó không rõ mặt. Chỉ là một cái bóng mờ, cao hơn các học sinh khác nửa cái đầu, đội mũ lưỡi trai, và đứng… nghiêng về phía trong khung như đang cố chen vào.

“Cậu… thấy không?” – Airi thì thầm.

Yuuichi gật đầu chậm rãi.

“Đêm qua tớ nhìn lại ảnh này, và ban đầu nó không có người đó.” – Airi nói tiếp. “Tớ khẳng định.”

Yuuichi mở cặp, lấy ra bản in ảnh hôm trước – ảnh mà cậu đã cẩn thận ép plastic.

Không có ai ở rìa bên phải.

So sánh hai ảnh đặt cạnh nhau – một có người chen vào, một không.

Airi nói khẽ: “Hắn đang chen vào ký ức… giống như chen vào chính bức ảnh. Và khi hắn đủ rõ nét, hắn sẽ thay thế ai đó.”


Cả ngày hôm đó, trong tiết học, Yuuichi và Airi không chú ý nổi bài vở. Họ chỉ âm thầm quan sát từng bạn học, để ý những biểu hiện lạ – ai bỗng dưng mất trí nhớ nhẹ, ai thường xuyên hỏi lại những câu quen thuộc.

Họ phát hiện một điều đáng sợ: có thêm ba bạn không còn nhớ ai là Kana – cô bạn thứ hai bị xóa khỏi ký ức lớp hôm trước.

Kana giờ chỉ còn là cái tên trong sổ tay Yuuichi.

Nếu không ai còn nhớ một người – người đó sẽ biến mất mãi mãi.


Chiều hôm đó, cả hai xin phép ra ngoài sớm, và quay lại thư viện tầng hầm một lần nữa.

Lần này, Yuuichi mang theo điện thoại, sử dụng chức năng quét ảnh để so sánh bản số hóa với bản in vật lý.

Kết quả khiến họ lạnh người.

Mỗi lần họ chụp lại bức ảnh cũ – bóng người chen khung lại gần vào giữa hơn một chút.

Cứ như thể… hắn đang từ từ bước vào ký ức thật sự của mọi người.

“Chúng ta phải chặn hắn lại.” – Airi thì thào, mắt không rời khỏi ảnh.

“Nhưng làm sao chặn một thứ… chưa thật sự tồn tại?” – Yuuichi khẽ hỏi.

Airi rút ra một tấm ảnh lớp hiện tại – ảnh của lớp 11A chụp đầu năm. Một ảnh màu, 36 học sinh xếp ngay ngắn giữa sân trường, giáo viên chủ nhiệm đứng giữa.

Và... một điều khiến họ nghẹn họng: ở phía bên phải ảnh – đúng vị trí rìa khung – có một bóng người giống hệt như trong ảnh lớp 13.

Cùng chiều cao.

Cùng dáng người.

Vẫn cái mũ đó.

Yuuichi thì thầm: “Hắn đã bắt đầu chen vào lớp mình rồi.”

Airi nuốt nước bọt. “Nếu hắn thay thế ai đó, người bị thay thế sẽ bị xóa sạch – không chỉ khỏi ký ức người khác, mà khỏi cả ảnh, giấy tờ, và sự tồn tại vật lý.”

Yuuichi nhìn quanh thư viện tối mờ. “Chúng ta cần tìm cái gì đó… gắn kết với người bị xóa. Một ‘vật neo’.”

Airi chớp mắt. “Như… đồ vật cá nhân?”

Yuuichi gật đầu. “Nếu chúng ta giữ được một món đồ thực của người bị xóa – như thẻ học sinh, bút máy, ảnh selfie – ta có thể ‘níu’ họ lại một chút. Và từ đó tìm cách kéo ký ức trở lại.”

Airi nhanh chóng lôi trong balo ra một chiếc móc khóa.

“Cái này là của Kana. Cô ấy từng cho tớ mượn móc treo tai nghe. Tớ quên trả. May thật…”

Cả hai nhìn nhau.

Và rồi một quyết định dứt khoát được đưa ra – phải tìm lại đồ vật thuộc về Sugimoto, người đầu tiên biến mất.


Ngày hôm sau, hai người tìm lên phòng hành chính.

Lý do xin phép: “Làm tư liệu cho câu lạc bộ viết báo.”

Trong phòng lưu trữ, họ đào bới hồ sơ cũ, và tình cờ thấy một phong bì màu vàng nhạt, đề tên "Sugimoto Ren – 11A".

Dù đã bị gạch chéo đỏ – dấu hiệu bị hủy – nhưng bên trong vẫn còn thẻ học sinh, ảnh thẻ, và một cây bút chì khắc tên.

Yuuichi nhìn Airi: “Đây là thứ neo ký ức.”

Họ không lấy hết, chỉ mượn tạm cây bút chì.

Đêm đó, họ để cây bút trên bàn, đặt giữa hai cây nến nhỏ.

Airi rút dây chuyền đồng hồ cát, đặt bên cạnh. Họ nhắm mắt, và lần đầu tiên thử gọi… ký ức về.

Không có tiếng động.

Không có gì xảy ra trong hai phút đầu.

Nhưng đến phút thứ ba, gió lạnh lùa qua dù cửa sổ đã đóng kín.

Một giọng nói mờ mờ vang lên từ đâu đó, trong đầu cả hai người:

"Kana… Airi… Coi chừng… hắn đang ở trong lớp… Ryouji… hắn cười lúc ngủ..."

Airi mở choàng mắt.

Chiếc bút chì… xoay tròn trên bàn.

Màu đen quanh thân bút như rút lại, để lộ dòng chữ: “Khi hắn cười, đừng nhìn vào mắt.”

Yuuichi ghi vội vào sổ.

Airi nói: “Chúng ta đã kéo được mảnh ký ức về rồi.”

“Nhưng đồng thời…” – Yuuichi trầm giọng – “Hắn cũng biết chúng ta đang lần theo hắn.”


Sáng hôm sau, mọi thứ vẫn bình thường – gần như.

Nhưng Airi để ý có điều lạ: cái bóng đứng rìa ảnh lớp giờ đã bước vào hẳn hàng học sinh.

Đứng phía sau cô.

Giữa lớp 11A.

Mà không ai biết… hắn là ai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!