Bí Ẩn Dưới Sân Trường

Chương 8: NGỦ CHUNG LỚP ĐỂ BẮT BÓNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Sáu. Trường học vẫn đông đúc, tiếng loa phát thanh vẫn rè rè vang từ văn phòng giám thị, nhưng không khí lớp 11A thì khác thường.

Sau vụ Inoue biến mất, cả lớp bắt đầu có cảm giác lạ – không ai bảo ai nhưng ai cũng ngầm biết: có điều gì đó đang thay đổi.

Ngồi trong lớp, Airi và Yuuichi trao đổi ánh mắt.

“Tớ tính rồi.” – Yuuichi nói nhỏ. “Trong ba ngày, ba người biến mất. Nếu không ngăn lại… cả lớp sẽ lần lượt bị thay thế.”

“Ý cậu là…” – Airi nuốt nước bọt – “Cả lớp đều đang dần ngủ và cười trong mộng?”

“Ừ. Một dạng ‘lây truyền’.” – Yuuichi gật. “Nó giống như virus tâm thức. Càng nhiều người ngủ với nụ cười, càng nhiều ký ức bị xóa.”

Airi nhìn quanh lớp. Hôm nay, có ít nhất năm người ngủ gật giữa giờ. Trong đó có cậu bạn Hayato, vốn là tay chơi bóng rổ khét tiếng – chưa từng ngủ trong lớp suốt hai học kỳ.

Và… Hayato đang cười. Nhẹ. Nhưng rõ.


Giờ ra chơi, Yuuichi tập hợp Airi cùng ba người bạn thân khác: Tatsuya – mọt sách lịch sử, Kaori – học sinh hội đồng kỷ luật, và Miwa – cô bạn học rất giỏi vẽ, hay để tai nghe suốt buổi.

Họ là những người vẫn còn tỉnh táo, chưa từng bị ảnh hưởng bởi giấc mộng cười.

Yuuichi trình bày kế hoạch: “Chúng ta sẽ ‘ngủ cùng lớp’ – bước vào giấc mơ tập thể, theo đúng tần số lan truyền – để tìm hắn.”

Kaori khoanh tay. “Cậu chắc là không bị khùng đấy chứ?”

“Tớ không chắc lắm.” – Yuuichi mỉm cười. “Nhưng còn hơn là ngồi chờ từng người bị xóa.”

Miwa nhỏ giọng: “Ngủ sao cho đồng bộ được?”

“Giống như đồng hồ sinh học.” – Tatsuya chen vào. “Tớ có thuốc hỗ trợ ngủ sâu – mẹ tớ là bác sĩ.”

Airi gật đầu: “Tớ có mặt dây chuyền đồng hồ cát. Nó từng giúp tớ kết nối với ký ức. Có thể là chìa khóa.”

Và thế là, kế hoạch bắt đầu.


Cuối giờ chiều, cả nhóm lén ở lại lớp sau khi các học sinh khác rời đi.

Cửa đóng lại.

Đèn tắt.

Chỉ còn ánh sáng nhẹ từ cửa sổ cuối dãy hành lang hắt vào.

Họ nằm ra sàn lớp, mỗi người giữ một vật kết nối: Airi cầm mặt dây chuyền, Yuuichi ôm cuốn sổ tay ghi các tên bị xóa, Miwa để tay lên tờ tranh vẽ chân dung Kana, Kaori cầm gậy kỷ luật gỗ (có vẻ không giúp gì mấy nhưng khiến cô yên tâm), còn Tatsuya cầm máy ghi âm.

Tatsuya phát đoạn âm thanh nhạc nền “hòa sóng alpha” – một kiểu giúp đồng bộ giấc ngủ.

Yuuichi hít sâu. “Ngủ thôi. Nếu thấy ánh sáng màu đỏ trong giấc mơ – hãy chạy về hướng đó. Đó là ký ức thật.”

Một… hai… ba…

Họ thiếp đi.


Trong mơ, họ đang đứng giữa… chính lớp học 11A.

Nhưng nó tối om. Mọi thứ xám xịt như đang bị rút màu.

Ghế bàn đảo lộn. Bảng đen đầy những nét phấn viết nguệch ngoạc như trẻ con.

Một dòng chữ mờ mờ hiện lên giữa lớp: “HÃY CƯỜI VÀ NHỚ TÊN MÌNH”

Tatsuya rùng mình. “Tớ… tớ không nhớ tên!”

Miwa nhìn tay – tranh vẽ trong tay cô đã biến mất.

Kaori quay sang Airi. “Tên tớ là gì?”

Airi hoảng hốt.

Cô lôi mặt dây chuyền lên. Nó vẫn sáng – ánh sáng màu đỏ như máu.

Yuuichi hét: “Chạy về hướng Airi!”

Cả nhóm lao về phía cô – phía ánh sáng đỏ.

Nhưng từ cuối lớp, một bóng đen trườn ra – cao lớn, đội mũ, không có mặt – chỉ có một cái miệng nở nụ cười kéo dài đến mang tai.

“KHÔNG AI THOÁT ĐƯỢC LỚP HỌC NÀY.” – giọng hắn rít lên, như hàng ngàn con dế vang cùng lúc.

Miwa gào: “CẬU TA Ở KHUNG ẢNH LỚP!!”

Tatsuya định quay lại nhưng Airi kéo tay cậu. “Đừng nhìn vào mắt!”

Yuuichi đột ngột nhớ ra – cuốn sổ!

Cậu mở sổ tay – từng cái tên cũ lần lượt hiện lên: Sugimoto, Kana, Inoue…

Một trang sổ lóe sáng.

Tên: Hayato.

“CẬU ẤY VẪN CÒN TRONG GIẤC MƠ NÀY!” – Yuuichi hét.

Cả nhóm quay về hướng cửa lớp. Bóng đen rít lên, lao tới.

Yuuichi nhảy lên bàn, ném cuốn sổ về phía bóng đen. Khi nó chạm vào miệng cười – sổ nổ tung ra ánh sáng đỏ.

Hắn gào lên – toàn bộ lớp học rung lắc.

Airi nắm lấy mặt dây chuyền, giơ lên cao.

“Nhớ lại! TÊN TÔI LÀ AIRI!”

Ánh sáng bùng lên từ sợi dây.

Một cú giật mạnh… cả nhóm bật dậy khỏi giấc ngủ.


Trở lại thực tại.

Cả năm người nằm dài trên sàn lớp, mồ hôi đầm đìa.

Ngoài cửa sổ, nắng chiều đã ngả cam vàng.

Họ nhìn nhau – hoảng loạn nhưng còn nguyên vẹn.

Miwa thì thầm: “Tớ… tớ nhớ lại rồi. Kana… tóc ngắn, giọng nhẹ, ngồi dãy bên trái…”

Tatsuya vỗ đầu: “Inoue luôn vẽ bậy vào sách tiếng Anh…”

Kaori run run. “Hayato từng hứa sẽ mua cho lớp kem lạnh nếu thắng giải…”

Airi nhìn Yuuichi. “Chúng ta… kéo được một phần ký ức về rồi.”

Yuuichi mở sổ – các tên bị xóa… sáng lên một chút.

Nhưng trang cuối cùng, một dòng chữ mới hiện ra:

“NGỦ TIẾP LẦN NỮA – SẼ KHÔNG THỨC DẬY ĐƯỢC.”


Cả nhóm im lặng.

Họ biết – bóng đó chưa tan.

Nó chỉ tạm bị đẩy lùi.

Và lần sau… có thể không còn đường quay lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!