Ánh sáng kỳ lạ từ cuối hành lang dẫn Linh An và Dạ Khải đến một phòng lớn, nơi không khí nặng nề đến mức cô cảm thấy khó thở. Trần nhà cao vút, các cột đá cổ phủ rêu xanh, còn những bức tranh và tượng đá tạo ra những bóng đổ lung linh kỳ lạ trên sàn. Linh An lặng người khi cảm giác như các bức tượng và ánh mắt trong tranh đang theo dõi từng bước chân của họ.
“Cẩn thận,” Dạ Khải nhắc, giọng trầm, “ở đây, mọi vật đều có thể đánh lừa cảm giác của chúng ta. Một bước sai, và… chúng ta có thể mất phương hướng.”
Cô gật đầu, nhưng không khỏi rùng mình khi tiếng gió rít qua các khe cửa, hòa cùng tiếng rên rỉ nhẹ từ những bức tường cổ. Tiếng động ấy không đều, lúc thì gần, lúc thì xa, khiến cô khó phân biệt thực và ảo.
Họ tiến gần đến một cánh cửa gỗ cũ kỹ, nổi bật với những vết khắc lạ. Dạ Khải đặt tay lên tay nắm, chần chừ một giây, rồi kéo mở. Cánh cửa kêu răng rắc, mở ra một căn phòng chứa đầy sách và tài liệu cũ. Trong góc phòng, một chiếc bàn viết phủ bụi dày, trên đó là một hộp gỗ sơn mài đen bóng, khắc hoa văn phức tạp.
“Có lẽ đây là nơi người Harrington lưu giữ những bí mật quan trọng nhất,” Dạ Khải nói, mắt chăm chú quan sát các chi tiết.
Linh An tiến lại gần hộp gỗ, bàn tay run run nâng nắp lên. Bên trong là những lá thư vàng ố, ký hiệu khó hiểu, cùng một chiếc chìa khóa nhỏ bằng bạc. Cô lướt mắt qua lá thư đầu tiên:
"Nếu dòng thời gian này bị phá vỡ, mọi sự thật sẽ bị lãng quên. Chỉ ai hiểu nỗi sợ và can đảm mới có thể cứu lấy những linh hồn lạc lối."
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Linh An. Những lời nhắn từ quá khứ không chỉ là cảnh báo, mà còn như một lời gọi, thúc giục cô tìm hiểu sâu hơn.
Dạ Khải nghiêng người, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ. “Có vẻ như những sự kiện gần đây không chỉ là hiện thực mà còn bị chi phối bởi quá khứ lâu đài. Những gì chúng ta thấy và nghe có thể là… tiếng vọng của những linh hồn chưa yên nghỉ.”
Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh. “Tiếng vọng… nghĩa là họ đang cố giao tiếp với chúng ta?”
“Có thể,” anh gật đầu. “Nhưng cần cẩn trọng. Không phải tất cả linh hồn đều thiện chí. Một số mang theo hận thù, sợ hãi hoặc thậm chí… cạm bẫy.”
Linh An chợt nghe một âm thanh khác thường – tiếng bước chân nhẹ, nhưng nhanh và không đều, từ hành lang phía sau. Cô quay lại, chỉ thấy bóng tối đặc quánh. Dạ Khải nắm tay cô, bàn tay ấm áp nhưng chắc chắn, trấn an cô. “Hãy đi theo tôi. Không dừng lại.”
Họ tiến vào một cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng trên. Mỗi bậc thang kêu răng rắc, như đang phản đối sự hiện diện của họ. Linh An cảm nhận ánh mắt vô hình dõi theo, và một nỗi sợ hãi kỳ lạ len lỏi trong cô, nhưng đồng thời, sự tò mò mãnh liệt thúc giục cô bước tiếp.
Khi lên đến tầng trên, một hành lang dài hiện ra, hai bên là những bức tranh chân dung các thế hệ Harrington. Linh An dừng lại, ánh mắt dán vào một bức tranh – một người đàn ông trẻ, khuôn mặt dữ dằn nhưng đôi mắt lại chất chứa nỗi cô đơn sâu thẳm. Cô rùng mình khi cảm giác bức tranh như đang sống dậy, ánh mắt theo dõi mọi cử chỉ của cô.
Dạ Khải nhận thấy, lặng lẽ bước đến, giọng trầm trầm: “Mỗi bức tranh, mỗi ký ức ở đây đều chứa thông điệp. Người Harrington từng sống và chịu đựng quá nhiều, và họ để lại dấu tích để những người như chúng ta hiểu được…”
Một tiếng cười khẽ vang lên, mơ hồ nhưng đủ khiến Linh An giật mình. Không gian quanh họ như co lại, bóng tối dường như chuyển động, uốn lượn quanh các bức tường và tượng đá. Cô nắm chặt tay Dạ Khải, nhờ anh dẫn đường, nhưng cũng tự nhủ rằng, nỗi sợ này vừa là thách thức, vừa là chìa khóa để cô đối diện với sự thật lâu đài che giấu.
Dạ Khải dừng lại trước một cánh cửa sơn đen, cũ kỹ nhưng tinh xảo, và nhẹ nhàng đặt tay lên. “Sau cánh cửa này, chúng ta sẽ thấy điều mà lâu đài giữ kín bấy lâu. Nó có thể thay đổi mọi thứ chúng ta biết về quá khứ… và cả hiện tại.”
Linh An hít một hơi sâu, cảm nhận nhịp tim dồn dập. Ánh sáng mờ từ đèn pin hắt lên khuôn mặt cô, chiếu vào đôi mắt mở to, đầy tò mò và quyết tâm. Cô nắm chặt tay Dạ Khải: “Hãy cùng nhau bước tiếp.”
Tiếng gió rít qua các khe cửa, hòa cùng tiếng rên rỉ từ bức tường, như thể lâu đài Harrington đang thở và thì thầm: “Sự thật đang chờ… nhưng liệu các ngươi có sẵn sàng chịu đựng?”
Với bước chân đồng lòng, họ đẩy cánh cửa mở ra, và ánh sáng – không phải từ đèn pin – chiếu lên một căn phòng kỳ lạ, nơi những bí mật đầu tiên của lâu đài Harrington bắt đầu lộ diện, mở ra hành trình kinh dị nhưng đầy mê hoặc cho Linh An và Dạ Khải…
Cánh cửa sơn đen khẽ kêu răng rắc khi Linh An và Dạ Khải đẩy mở, dẫn vào một căn phòng rộng với trần nhà cao vút. Mùi hương cũ kỹ, ngai ngái, len lỏi vào mũi khiến Linh An cảm giác như không gian này đã ngủ quên hàng trăm năm. Các bức tường được phủ bằng giấy dán tường sẫm màu, hoa văn uốn lượn phức tạp, ánh sáng le lói từ đèn pin tạo ra những bóng đổ dài ngoằn ngoèo như đang uốn mình theo họ.
Ở trung tâm phòng, một chiếc gương cổ đứng sừng sững, khung gỗ chạm trổ tinh xảo với những hoa văn hình rồng quấn quanh mặt gương. Bề mặt kính dường như không phản chiếu ánh sáng bình thường, mà lóe lên những ánh sáng mờ ảo như nhấp nháy từ bên trong. Linh An cảm giác đôi mắt mình bị hút vào đó, tim đập nhanh, cả người lạnh toát.
Dạ Khải bước đến gần, giọng trầm: “Đây không phải gương thông thường. Nó từng thuộc về một thế hệ Harrington, người ta nói rằng bất kỳ ai soi vào gương này đều nhìn thấy… những gì không nên thấy.”
Cô hít sâu, cố trấn tĩnh: “Nhưng nếu không nhìn, chúng ta có thể bỏ lỡ manh mối quan trọng.”
Anh gật đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. “Hãy cảnh giác. Gương này có thể lừa dối giác quan, tạo ra ảo giác và dẫn lạc những kẻ yếu bóng vía.”
Linh An tiến gần, ánh mắt dán vào mặt gương. Lúc đầu chỉ là hình ảnh phản chiếu của họ, nhưng ngay sau đó, hình ảnh dần thay đổi. Trong gương, cô thấy mình đứng một mình, trong khi Dạ Khải biến mất, xung quanh là bóng tối đặc quánh. Tiếng thì thầm vang lên khẽ bên tai:
"Ngươi đã bước vào vòng tròn… không ai có thể quay lại."
Cô giật mình, quay nhìn Dạ Khải, nhưng anh vẫn đứng bên, ánh mắt nghiêm nghị. “Đừng sợ. Những gì gương hiện ra không phải thực tại, mà là cảnh báo, hay lời thử thách,” anh nói, giọng trầm ổn định.
Nhưng Linh An không thể rời mắt khỏi gương. Bên trong, cô thấy những hình bóng mơ hồ – người đàn ông trẻ trong bức tranh Harrington trước đó, giờ đang lướt qua các hành lang của lâu đài, dường như đang quan sát họ. Mỗi bước chân của bóng người vang lên tiếng thở dài u uất, tạo cảm giác bị theo dõi liên tục.
“Đó là ai?” cô thốt lên, giọng run run.
Dạ Khải hít sâu, nắm chặt tay cô: “Người Harrington từng sống, từng chết ở đây… nhưng linh hồn không yên. Một số còn vướng lại những bí mật chưa giải mã. Gương này chỉ phản chiếu những mảnh ký ức đó.”
Bất ngờ, từ phía sau, một cánh cửa nhỏ mở ra, để lộ một hành lang tối om, ánh sáng le lói của đèn pin không đủ soi đường. Tiếng bước chân vang lên theo nhịp bất thường, như thể ai đó đang đi theo họ. Linh An cảm giác tóc gáy dựng đứng, nhưng đồng thời tò mò thôi thúc bước tiếp.
Dạ Khải bước trước, đưa tay ra: “Theo tôi, đừng dừng lại. Mỗi phòng, mỗi gương, mỗi dấu vết trong lâu đài đều là mảnh ghép để hiểu toàn bộ câu chuyện. Nhưng phải cẩn thận, nơi này đầy cạm bẫy, và không phải tất cả đều có thiện chí.”
Họ tiến vào hành lang nhỏ, những bức tường dày đặc chữ ký, ký hiệu kỳ quái, dường như là thông điệp từ quá khứ. Linh An nhìn thấy một dòng chữ khắc trên đá:
"Ai tìm kiếm sự thật, hãy chuẩn bị đối diện nỗi sợ sâu nhất của chính mình."
Cô run lên, nhưng Dạ Khải nắm chặt tay cô, trấn an: “Chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau. Không bỏ lại ai phía sau.”
Ánh sáng từ gương vẫn nhấp nháy mờ ảo, phản chiếu hình bóng họ trên tường, nhưng giờ đã không còn giống thực tại nữa. Linh An cảm giác như lâu đài đang thở, theo dõi, và kiểm tra lòng can đảm của họ.
Đột nhiên, từ cuối hành lang, một tiếng cười khẽ vang lên, dịu nhưng lạnh lẽo. Linh An và Dạ Khải đứng khựng lại, nghe thấy tiếng thì thầm:
"Ngươi đã bước vào vòng tròn… giờ hãy chứng minh ngươi xứng đáng với sự thật."
Một làn gió lạnh thốc qua hành lang, lùa vào áo Linh An, khiến cô shụt một cái rùng mình. Nhưng lần này, nỗi sợ không đủ mạnh để ngăn cô bước tiếp. Cô nhìn Dạ Khải, ánh mắt quyết tâm: “Chúng ta phải tìm ra sự thật.”
Anh đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, không mất đi vẻ nghiêm nghị: “Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua bóng tối này.”
Với bước chân đồng lòng, họ tiến về phía căn phòng cuối hành lang, nơi ánh sáng từ gương cổ như mời gọi họ, hé lộ những bí mật đầu tiên về lời nguyền và những linh hồn không yên nghỉ…
Hết chương 3.