bí ẩn lâu đài ma ám

Chương 4: Bí Mật Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng le lói từ chiếc gương cổ dẫn Linh An và Dạ Khải tới cánh cửa cuối hành lang. Cánh cửa cũ kỹ, sơn bạc phếch, khắc những ký hiệu kỳ quái mà cả hai chưa từng gặp. Linh An cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, từng nhịp như cộng hưởng với tiếng rên rỉ mờ ảo vọng từ bên trong.

“Chúng ta phải chuẩn bị,” Dạ Khải nói, giọng trầm, mắt chăm chú quan sát từng chi tiết xung quanh. Anh đưa tay lên tay nắm, dừng một giây, như lắng nghe những âm thanh vô hình trong lâu đài. “Bất cứ gì phía sau cánh cửa này cũng có thể thử thách tâm trí và lòng can đảm của chúng ta.”

Linh An hít sâu, cảm giác hơi lạnh lan dọc sống lưng. “Mình sẵn sàng,” cô thì thầm. Cô nắm chặt tay Dạ Khải, dựa vào sự hiện diện vững chãi của anh như một điểm tựa duy nhất trong bóng tối.

Cánh cửa mở ra, tiếng rít của bản lề như thét lên trong không gian tĩnh lặng. Phòng bên trong rộng hơn họ tưởng, trần nhà cao vút, treo những đèn chùm phủ bụi dày, ánh sáng le lói xuyên qua các tấm kính màu tạo ra những vệt sáng kỳ lạ trên sàn. Không khí trong phòng nặng trịch, mùi cũ kỹ pha lẫn hương gỗ mục, khiến cả hai cảm giác như bước vào một thế giới khác.

Trung tâm phòng là một bàn thờ cổ, xung quanh chất đầy những cuốn sách dày cộp và những vật dụng lạ lùng: nến cháy dở, bình thủy tinh chứa chất lỏng tối màu, tượng nhỏ với ánh mắt dường như di chuyển theo họ. Một chiếc hộp gỗ được khóa bằng chiếc chìa khóa bạc mà Linh An tìm thấy trước đó đang đặt giữa bàn, như mời gọi họ mở ra.

“Đây chính là nơi lưu giữ tất cả bí mật,” Dạ Khải nói, ánh mắt dõi theo từng chi tiết. “Mọi manh mối về lời nguyền Harrington đều có thể nằm ở đây.”

Linh An thận trọng đặt chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ. Tiếng kêu cạch vang lên, chiếc hộp từ từ mở ra, lộ ra một tập hồ sơ cũ, các lá thư và bản ghi chú với chữ viết khó hiểu nhưng gợi nhiều nghi vấn. Cô cẩn thận lướt mắt qua dòng chữ:

"Ai tìm kiếm sự thật, phải đối diện nỗi sợ sâu nhất của mình. Chỉ ai dám bước qua bóng tối mới có thể hé lộ bí mật ẩn giấu."

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Linh An. Không chỉ là lời cảnh báo, mà còn như một lời mời thách thức. Dạ Khải tiến lại gần, đặt tay lên vai cô, trấn an: “Chúng ta sẽ không đơn độc. Mọi thứ trong lâu đài này đều muốn thử thách chúng ta, nhưng cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua.”

Khi họ bước tới giữa phòng, ánh sáng từ đèn chùm phản chiếu lên mặt gương cổ, tạo ra những bóng hình kỳ lạ. Linh An cảm thấy có hàng trăm ánh mắt vô hình đang dõi theo. Trong gương, hình ảnh cô và Dạ Khải dần biến dạng, như bị kéo vào một chiều không gian khác.

Một tiếng rên rỉ nhẹ vang lên từ phía bức tường đối diện. Linh An nín thở, lắng nghe. Tiếng rên đó dần thành những âm thanh rõ ràng hơn: tiếng bước chân, tiếng cười khẽ, và cả những lời thì thầm:

"Ngươi đã bước vào vòng tròn… giờ hãy chứng minh ngươi xứng đáng với sự thật."

Cô quay nhìn Dạ Khải, thấy anh không hề sợ hãi. “Chúng ta tiếp tục,” anh nói, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm. “Mỗi bước đi là một mảnh ghép để hiểu toàn bộ câu chuyện của lâu đài này.”

Linh An hít sâu, bước tới bàn thờ, mở cuốn sổ đầu tiên. Những ký tự lạ xuất hiện, xen lẫn những bản vẽ hình học kỳ quái và bản đồ hành lang lâu đài. Một phần của bản đồ thể hiện phòng mà họ vừa bước vào, nhưng bên cạnh đó là một phòng khác, chưa từng thấy trên bản đồ thông thường.

“Có lẽ chúng ta sắp tìm ra nơi giam giữ bí mật thực sự,” Dạ Khải nói. “Nhưng cảnh báo vẫn còn nguyên giá trị: nơi này thử thách cả lý trí lẫn cảm xúc.”

Bỗng dưng, gió lạnh thốc qua phòng, nến lập lòe như nhảy múa theo nhịp điệu vô hình. Linh An rùng mình, nhưng ánh mắt cô vẫn kiên định. “Mình muốn biết sự thật, bất kể điều gì đang chờ phía trước.”

Dạ Khải nhìn cô, ánh mắt dịu lại, nắm chặt tay cô: “Vậy chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau. Không bỏ lại ai phía sau.”

Một tiếng động lạ vang lên từ phía sau bức tường, như thể có một cánh cửa bí mật mở ra. Linh An và Dạ Khải quay lại, thấy một khoảng trống tối tăm hé lộ hành lang mới, ánh sáng mờ ảo từ chiếc gương cổ dường như mời gọi họ tiến sâu vào.

“Đây có thể là chìa khóa cuối cùng,” Dạ Khải thì thầm. “Nhưng để mở ra, chúng ta phải sẵn sàng đối diện những gì ẩn giấu sâu nhất trong lâu đài này… và trong chính chúng ta.”

Linh An cảm giác tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết. Không còn lùi bước nữa, cô nhìn vào ánh mắt Dạ Khải, nơi chứa đựng sự vững chắc và quyết tâm. Cả hai cùng bước vào hành lang mới, nơi bóng tối, bí ẩn và những linh hồn chưa yên nghỉ đang chờ họ.

Hành lang trước mắt Linh An và Dạ Khải dài và hẹp, tường đá phủ rêu ẩm mốc. Ánh sáng từ chiếc gương cổ loang lổ trên sàn, tạo ra những hình thù kỳ dị, như bóng người đang bước đi cạnh họ. Mỗi bước chân vang lên tiếng rít rắc, khiến tim họ như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Cẩn thận,” Dạ Khải nhắc, giọng trầm. “Mọi thứ ở đây đều không như vẻ ngoài.” Anh nhấc đèn pin, ánh sáng hẹp len lỏi, soi chiếu từng góc tối. Những bức tường dường như thở theo nhịp bước họ, phát ra những âm thanh dị thường khiến Linh An phải nhắm mắt vài giây để giữ bình tĩnh.

Họ dừng lại trước một cánh cửa bằng gỗ đen, khắc những ký hiệu tròn xoáy lạ mắt. Linh An rùng mình khi đặt tay lên tay nắm, cảm giác như một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. “Cánh cửa này… có gì đó không bình thường,” cô thầm thì.

Dạ Khải gật đầu. “Có thể là phòng chính của lời nguyền.” Anh hít sâu, mở cửa từ từ. Tiếng kêu răng rắc vang vọng khắp hành lang, như cả lâu đài đang cảnh báo họ. Căn phòng mở ra, ánh sáng mờ ảo từ trần nhà rơi xuống, phản chiếu lên những vật dụng cũ kỹ: sách, bản đồ, tượng nhỏ, và những vật thể kim loại kỳ lạ.

Linh An bước vào trước, mắt dán vào chiếc bàn giữa phòng, nơi đặt một cuốn sổ bìa da, được khóa bằng một sợi dây da mỏng. Cô khẽ mở ra, thấy trang giấy vàng ố với những dòng chữ uốn lượn khó đọc, xen lẫn những bản vẽ hình học và ký hiệu lạ. Dạ Khải nghiêng người, đọc lướt qua từng dòng.

"Ai xâm nhập vào căn phòng này, hãy chuẩn bị đối diện với nỗi sợ sâu thẳm nhất. Những gì ẩn giấu không chỉ trong lâu đài, mà còn trong tâm hồn ngươi."

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Linh An. Lời nhắn không chỉ là cảnh báo, mà còn giống như một lời thử thách, yêu cầu họ phải dấn thân vào bóng tối để tìm ra sự thật.

Dạ Khải nhấn mạnh: “Chúng ta phải cẩn thận. Những thứ chúng ta thấy có thể không phải thực tại mà là phản chiếu của nỗi sợ.”

Khi họ tiếp tục khảo sát căn phòng, Linh An nhận ra bức tường phía đối diện có những cánh cửa nhỏ, được khắc tinh xảo, gần như hòa vào tường. Một cánh cửa bật mở bất ngờ, tiếng kẽo kẹt vang lên, và một cơn gió lạnh thốc vào, mang theo mùi ẩm mốc nặng nề.

“Có lẽ đây là lối đi bí mật,” Dạ Khải nói, ánh mắt lóe lên tia tò mò và cảnh giác. “Nhưng chúng ta không biết phía trong chứa gì.”

Không còn lựa chọn, cả hai cùng bước vào. Hành lang nhỏ dẫn họ xuống cầu thang xoắn ốc, ánh sáng từ đèn pin không đủ xua đi bóng tối đặc quánh. Linh An nghe thấy tiếng thở dài, tiếng bước chân lạ, và cả những âm thanh thì thầm gần như vọng trực tiếp vào tai cô:

"Ngươi không nên đến đây… nhưng nếu đã đến, hãy chứng minh ngươi xứng đáng."

Một bóng người thoáng qua ở cuối cầu thang, hình dáng mờ ảo, nhưng đủ để Linh An cảm nhận được sự hiện diện bất thường. Tim cô đập mạnh, nhưng đồng thời, lòng tò mò thôi thúc cô bước tiếp.

Họ tới một căn phòng nhỏ, trần thấp, chỉ đủ cho hai người đứng. Trong phòng là một chiếc bàn thí nghiệm cổ, chứa đầy những dụng cụ kỳ lạ: bình thủy tinh chứa chất lỏng đục, ống nghiệm, những tấm kim loại với ký hiệu khó hiểu. Một bản ghi chú cũ nằm rải rác trên bàn, chữ viết nghiêng và cũ kỹ.

Linh An cẩn thận nhặt một lá, đọc lướt:

"Người Harrington từng cố gắng lưu giữ linh hồn qua các vật thể. Ai tìm ra nơi này, hãy cẩn trọng: không phải linh hồn nào cũng thiện chí."

Dạ Khải hít sâu. “Điều này giải thích tại sao lâu đài luôn có cảm giác bị theo dõi. Những linh hồn chưa yên nghỉ, hoặc bị ràng buộc bởi các vật thể, vẫn tồn tại.”

Linh An lướt ánh mắt quanh phòng, nhận ra một chiếc gương nhỏ, cạnh bàn thí nghiệm, phản chiếu hình ảnh họ nhưng lại biến dạng kỳ quái. Trong gương, Dạ Khải có ánh mắt mờ ảo, còn cô thấy hình ảnh mình như tan biến, bị hút vào một chiều không gian khác.

Cô rùng mình, nhưng giọng kiên định: “Chúng ta phải tìm ra căn phòng trung tâm. Mọi manh mối đều dẫn tới đó.”

Bỗng tiếng động mạnh vang lên phía tường, như một cánh cửa bí mật mở ra. Linh An và Dạ Khải đứng khựng, ánh mắt chạm vào một hành lang tối tăm mới, dẫn đến sâu bên trong lâu đài, nơi bí mật thực sự đang chờ họ.

Dạ Khải nắm chặt tay cô, trấn an: “Không còn lùi bước nữa. Mỗi bước là một mảnh ghép. Hãy cùng nhau khám phá.”

Linh An hít sâu, cảm giác hỗn hợp giữa sợ hãi và tò mò. “Mình sẵn sàng,” cô nói. Và cùng Dạ Khải, họ bước vào hành lang mới, nơi bóng tối, bí ẩn, và những linh hồn chưa yên nghỉ đang chờ đợi.

Hết chương 4.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×