Ánh sáng từ chiếc đèn pin nhỏ của Dạ Khải chỉ đủ để soi rõ vài mét trước mặt, còn lại hành lang chìm trong bóng tối đặc quánh. Linh An cảm nhận được không khí lạnh lẽo thấm vào từng thớ thịt, làm da cô nổi gai ốc. Mùi ẩm mốc pha lẫn hương gỗ mục khiến cô khó thở.
“Cẩn thận từng bước,” Dạ Khải thì thầm, tay giữ chắc tay cô. “Mọi thứ ở đây đều không đơn giản. Mỗi cánh cửa, mỗi bước đi đều có thể là bẫy.”
Linh An gật đầu, mắt dõi theo những hình thù mờ ảo trên tường. Hành lang dài vô tận, trần thấp, tường phủ rêu xanh và những vết nứt chằng chịt. Bóng của họ bị ánh sáng đèn pin kéo dài, uốn lượn trên sàn, tạo ra những hình thù kỳ dị như đang quan sát từng cử chỉ.
Một tiếng động nhẹ vang lên từ phía cuối hành lang: tiếng bước chân không khớp với bước chân họ. Linh An rùng mình, quay sang Dạ Khải, thấy anh nhíu mày, lắng nghe. Không gian xung quanh trở nên im lặng một cách bất thường, như cả lâu đài nín thở theo họ.
“Có ai đó ở đây,” Linh An thì thầm, giọng run run.
Dạ Khải không đáp, mắt dõi theo bóng tối phía trước. Một cánh cửa gỗ cũ bất ngờ mở ra, gió lạnh thốc vào khiến nến trong tay Linh An lập lòe. Họ tiến tới, bên trong là một căn phòng trống, chỉ duy nhất một chiếc bàn với một cuốn sổ cổ đặt chính giữa.
Linh An bước tới, nhấc cuốn sổ, lật từng trang. Chữ viết tay đã phai mờ theo thời gian, xen lẫn những hình vẽ hình học kỳ quái và ký hiệu mà cô chưa từng thấy. Một dòng chữ in đậm khiến cô giật mình:
"Ai xâm nhập nơi này phải chuẩn bị đối mặt nỗi sợ thầm kín nhất của mình. Bóng tối không chỉ ở bên ngoài, mà còn ở trong tâm hồn."
Dạ Khải tiến lại gần, giọng trầm: “Mỗi manh mối đều có thể dẫn đến nguy hiểm, nhưng cũng là chìa khóa để hiểu bí mật lâu đài. Cẩn thận từng bước.”
Bỗng nhiên, ánh sáng từ đèn pin nhấp nháy, và hình ảnh trong cuốn sổ như sống dậy. Các ký hiệu trên trang giấy dường như chuyển động, tạo ra những mũi tên chỉ hướng, dẫn họ tới phía cuối căn phòng. Linh An và Dạ Khải theo hướng đó, bước xuống một cầu thang xoắn ốc bằng gỗ mục, tiếng kẽo kẹt vang vọng khắp không gian, tạo cảm giác như cả lâu đài đang thở cùng họ.
Khi xuống đến đáy cầu thang, họ đứng trước một cánh cửa lớn bằng sắt phủ bụi dày. Trên bề mặt cửa, những ký hiệu cổ quái khắc chìm phát sáng mờ ảo dưới ánh đèn pin. Dạ Khải thở dài, nhấn mạnh: “Đây có lẽ là nơi trung tâm… nơi giữ bí mật Harrington.”
Linh An hít sâu, bàn tay run run đặt lên tay nắm cửa. Một luồng gió lạnh thốc ra từ khe cửa, như thách thức lòng can đảm của họ. Cô nhắm mắt, tự nhủ: “Chúng ta phải biết sự thật, dù sợ hãi tới đâu.”
Cánh cửa mở ra với tiếng rít của bản lề cũ, để lộ một căn phòng khổng lồ, trần cao, ánh sáng yếu ớt từ những khe hở trên tường. Trung tâm phòng là một chiếc bàn đá lớn, trên đó là những vật dụng cổ, lọ thủy tinh chứa chất lỏng kỳ quái, các bản thảo với ký hiệu kỳ lạ, và một bức tượng nửa thân người được chạm khắc tinh xảo, mắt dường như dõi theo họ.
Tiếng gió rít qua các khe cửa, mang theo tiếng thì thầm không rõ từ đâu vọng lại. Linh An lùi lại một bước, cảm giác như có hàng trăm ánh mắt vô hình đang theo dõi từng cử chỉ của họ. Dạ Khải nắm chặt tay cô, ánh mắt trầm: “Bí mật này… vượt xa những gì chúng ta tưởng.”
Họ tiến lại gần bàn đá, lướt tay qua từng vật thể. Một chiếc hộp gỗ nhỏ nằm giữa bàn, có khóa bạc, giống như mời gọi họ mở ra. Linh An hít sâu, đặt chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ. Tiếng kêu cạch vang lên, mở ra một tập hồ sơ cũ, các lá thư, bản ghi chú, và một cuốn nhật ký dày cộp với dòng chữ nghiêng nghiêm trọng:
"Ai muốn hé lộ bí mật Harrington, phải đối diện nỗi sợ sâu nhất và chấp nhận bóng tối trong chính tâm hồn mình."
Một tiếng động lớn vang lên phía cửa, như thể cánh cửa vừa khóa lại, nhốt họ trong căn phòng trung tâm. Linh An rùng mình, cảm giác tim đập dồn dập. Dạ Khải đứng cạnh, giọng nghiêm: “Mọi thứ đã đến lúc phải rõ ràng. Hãy sẵn sàng.”
Cả hai đứng giữa căn phòng, xung quanh là những vật thể kỳ quái, tiếng gió rít, và bóng tối dày đặc. Không gian dường như co lại, ép họ phải đối diện trực tiếp với nỗi sợ và bí mật lâu đài ẩn giấu hàng trăm năm.
Linh An nắm chặt tay Dạ Khải, ánh mắt kiên định: “Chúng ta sẽ cùng nhau bước qua bóng tối này.”
Một bóng hình mờ dần xuất hiện từ phía cuối phòng, như thể chính linh hồn Harrington đang quan sát họ. Hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp, tim đập như muốn rời lồng ngực. Bóng tối, bí ẩn, và những lời thì thầm… tất cả đang đón chờ họ khám phá.
Cánh cửa sau khi khép lại phát ra tiếng rít kéo dài, vang vọng khắp căn phòng khổng lồ. Không khí dày đặc như muốn làm nghẹt thở Linh An, còn Dạ Khải vẫn giữ vững sự điềm tĩnh, ánh mắt dõi theo từng chi tiết nhỏ nhất.
“Chúng ta phải tìm manh mối trong tập hồ sơ này,” anh nói, giọng trầm, bước tới chiếc bàn đá trung tâm. Linh An nhấc cuốn nhật ký dày cộp, lật từng trang. Những dòng chữ nghiêng nghiêm trọng, xen lẫn bản vẽ ký hiệu cổ quái, khiến cô vừa tò mò vừa rùng mình.
Một tấm bản đồ lâu đài rách nát rơi ra từ giữa trang giấy. Trên bản đồ, những ký hiệu đỏ nổi bật, chỉ ra các khu vực bị phong ấn, nơi từng xảy ra các vụ mất tích bí ẩn. Linh An nhìn kỹ, phát hiện có một căn phòng bí mật phía dưới tầng hầm, ngay bên dưới vị trí họ đang đứng.
“Đây… có thể là nơi trung tâm mọi bí ẩn,” cô thầm thì.
Dạ Khải gật đầu, bàn tay chạm vào các ký hiệu, ánh mắt lạnh lùng: “Tầng hầm này được xây dựng từ thời Harrington, mục đích chưa rõ. Nhưng theo các ghi chép, những ai bước vào… không phải ai cũng ra được.”
Một tiếng động nhỏ vang lên phía sau, như bước chân rón rén. Linh An giật mình, quay lại, nhưng chỉ thấy bóng tối dày đặc. Tim cô đập nhanh, cảm giác như có ai đang quan sát.
“Đừng hoảng loạn. Chúng ta đã chuẩn bị,” Dạ Khải trấn an, đặt tay lên vai cô.
Tiếp tục lật các trang hồ sơ, họ tìm thấy những bức thư cũ, đề cập đến một vật thể bí ẩn gọi là “Hồn Đá Harrington”. Theo ghi chép, vật thể này có khả năng ghi lại và lưu giữ ký ức của người chết, khiến lâu đài luôn đầy những âm thanh kỳ quái và bóng ma hiện hữu.
Ánh sáng từ đèn pin hắt lên bức tượng nửa thân người trung tâm phòng, dường như đôi mắt chạm vào họ, lạnh lùng và khắc nghiệt. Linh An rùng mình, tự hỏi: liệu những ký hiệu và vật thể này có phải đang dẫn dắt họ vào bẫy của lâu đài?
Một cánh cửa nhỏ bật mở từ phía tường, để lộ một cầu thang xoắn ốc dẫn xuống tầng hầm. Gió lạnh từ dưới thổi lên, mang theo tiếng thở yếu ớt, nghe như lời thì thầm từ quá khứ. Linh An và Dạ Khải trao cho nhau ánh mắt quyết tâm. Họ bước xuống từng bậc cầu thang, tiếng gỗ kẽo kẹt vang vọng trong không gian, mỗi bước đi như ép tim họ nhanh hơn.
Tầng hầm tối tăm, ẩm ướt, chỉ duy nhất ánh sáng từ đèn pin dẫn đường. Trên tường, các ký hiệu cổ quái phát sáng yếu ớt, như đang chỉ hướng cho họ. Linh An chạm vào những ký hiệu, cảm giác lạnh buốt chạy dọc cánh tay.
“Cẩn thận từng bước. Bất kỳ sai lầm nào cũng có thể dẫn tới nguy hiểm,” Dạ Khải nhắc, giọng trầm và nghiêm.
Bước xuống đáy cầu thang, họ đứng trước một căn phòng ngầm khổng lồ, trần cao áp mái vòm, trung tâm là chiếc bàn đá lớn với Hồn Đá Harrington nằm trên bệ cao. Xung quanh là các lọ thủy tinh chứa chất lỏng kỳ quái, những bản thảo với ký hiệu kỳ dị, và nhiều vật thể cổ chưa từng thấy. Không gian dường như sống động, âm thanh thì thầm từ khắp nơi, vang vọng trong đầu họ.
Linh An tiến tới, tay run run chạm vào Hồn Đá. Một làn sóng lạnh buốt truyền qua cơ thể cô, và hình ảnh những sự kiện quá khứ hiện ra trước mắt, những bí mật lâu đài Harrington mà chưa ai biết. Dạ Khải đứng bên cạnh, mắt không rời khỏi từng chi tiết, chuẩn bị ứng phó với bất kỳ nguy hiểm nào.
Tiếng thở dài, tiếng gió rít qua các khe tường, và bóng tối xung quanh họ dường như trở nên đặc quánh, như muốn hút họ vào bên trong bí mật lâu đài. Linh An nuốt cứng, quyết định: “Chúng ta phải biết sự thật, bất kể nỗi sợ lớn tới đâu.”
Họ đứng trước Hồn Đá, sẵn sàng mở ra những bí mật ẩn sâu hàng trăm năm, nhưng không biết rằng, mỗi bí mật hé lộ đều kéo theo nguy hiểm chưa từng thấy.
Hết chương 5.