bí ẩn lâu đài ma ám

Chương 6: Hồn Đá Và Bí Cảnh Tầng Ngầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng ngầm khổng lồ vẫn yên lặng, nhưng Linh An có cảm giác từng hơi thở đều bị ghi lại, từng chuyển động đều bị quan sát. Hồn Đá Harrington đặt trên bệ đá trung tâm phát ra ánh sáng yếu ớt, dịu nhưng lạnh lẽo, như muốn thôi miên tất cả những ai đứng gần nó.

“Cẩn thận, nó không chỉ là một vật thể bình thường,” Dạ Khải nói, giọng trầm, mắt vẫn dõi theo mọi chi tiết trong phòng. “Hồn Đá lưu giữ ký ức của những ai đã chết, nhưng cũng có thể… khuấy động những ký ức đáng sợ.”

Linh An hít một hơi sâu, tay run run chạm vào bề mặt mịn nhưng lạnh buốt. Ngay lập tức, hình ảnh hiện lên trước mắt cô: một căn phòng tương tự, nhưng đầy bóng tối và tiếng thở yếu ớt vang vọng, như có ai đang bị nhốt bên trong. Tim cô đập dồn dập, cô rùng mình, cảm giác như có một bàn tay vô hình chạm vào vai mình.

Dạ Khải nhanh chóng kéo tay cô ra, ánh mắt nghiêm trọng: “Không thể chạm quá lâu. Hồn Đá phản chiếu ký ức sâu nhất, nếu không kiểm soát… nó sẽ hút bạn vào đó.”

Họ di chuyển xung quanh, quan sát từng lọ thủy tinh, từng bản thảo với ký hiệu kỳ dị. Một số lọ chứa chất lỏng đỏ thẫm, sền sệt, dường như còn động đậy, tạo ra những hình ảnh mờ ảo trong lòng thủy tinh. Linh An nín thở, cố gắng lý giải: đây là những nghiên cứu gì? Hay là những thứ mà Harrington muốn che giấu?

Trên tường, các ký hiệu phát sáng yếu hắt ra ánh sáng mờ ảo, hình dạng kỳ lạ, như đang chỉ dẫn họ đến một bức tường đá phía cuối phòng. Khi họ tiến gần, bức tường từ từ rung lên, lộ ra một cánh cửa bí mật. Bên trong, không gian hẹp, ánh sáng chỉ chiếu lên một bức tượng nhỏ – hình dáng một phụ nữ với gương mặt buồn bã, đôi mắt dường như đang cầu cứu.

“Đây… là ai?” Linh An thì thầm. Dạ Khải nhíu mày, tiến tới, dùng tay quét các ký hiệu trên bức tượng. Một tiếng thở dài vang lên khẽ trong phòng, âm thanh vừa quen vừa xa lạ, như từ quá khứ vọng lại.

Cuốn nhật ký rơi khỏi tay Linh An, mở ra đúng trang có dòng chữ loang mực:

"Người nào chạm vào Hồn Đá phải biết… mọi ký ức bị giữ trong đó đều có ý chí riêng. Chúng sẽ dẫn lối, nhưng cũng có thể nhấn chìm bạn."

Bỗng, một luồng gió lạnh từ bức tượng thổi ra, kéo theo những hình ảnh mờ ảo của quá khứ, những bóng người xuất hiện và biến mất trong nháy mắt. Linh An rùng mình, nhưng cảm giác rằng Hồn Đá đang “dẫn dắt” họ, như muốn họ tìm ra một sự thật mà lâu đài giấu kín bao lâu nay.

Dạ Khải đặt tay lên bệ đá, nhìn thẳng vào Hồn Đá: “Chúng ta sẽ không lùi bước. Mỗi bí mật ở đây đều phải được khai phá, bất kể nguy hiểm ra sao.”

Tiếng động bất ngờ vang lên phía sau – một âm thanh như bước chân chậm rãi, không theo quy luật, vọng lại từ mọi hướng. Linh An nắm chặt tay Dạ Khải, ánh mắt họ giao nhau, hiểu rằng bóng tối lâu đài không chỉ là cảnh vật, mà còn là sinh vật sống, đang quan sát và thử thách lòng dũng cảm của họ.

Họ tiến về cánh cửa bí mật, chuẩn bị bước vào khu vực sâu hơn, nơi Hồn Đá sẽ tiết lộ những bí ẩn cuối cùng của lâu đài Harrington. Nhưng Linh An biết, khi bí mật hé lộ, họ sẽ đối diện với nỗi sợ hãi chưa từng thấy, thử thách cả trí tuệ và lòng can đảm.

Cánh cửa bí mật từ từ mở ra, để lộ một hành lang hẹp, tường ẩm mốc và những vệt rêu xanh kéo dài như những mạch máu cũ. Linh An hít một hơi thật sâu, tay vẫn nắm chặt tay Dạ Khải. Cả hai bước vào, cảm giác như bước vào một thế giới khác, nơi thời gian dường như chậm lại và bóng tối sống động hơn bao giờ hết.

“Nghe kỹ… mọi âm thanh ở đây đều có ý nghĩa,” Dạ Khải thì thầm, ánh mắt dò xét từng góc tối. Một tiếng lạch cạch vang lên từ phía trước, khiến Linh An giật mình. Âm thanh như bước chân, nhưng không phải của họ, không theo nhịp điệu cố định.

Họ tiến đến cuối hành lang, nơi ánh sáng yếu ớt từ Hồn Đá chiếu rọi qua các khe nứt trên trần. Ở đó, một căn phòng rộng mở hiện ra, không khí đặc quánh, lạnh buốt. Trung tâm phòng là bàn đá cổ phủ bụi, xung quanh là các lọ thủy tinh chứa chất lỏng đỏ sền sệt. Một số lọ động đậy như có sinh mệnh riêng, ánh sáng phản chiếu tạo ra những bóng mờ kỳ dị trên tường.

Linh An khẽ rùng mình, tiến tới xem một cuốn sổ cũ để trên bàn. Chữ viết tay phai mờ, xen lẫn các ký hiệu kỳ quái. Một dòng chữ khiến cô rùng mình:

"Ai bước vào khu vực này, hãy chuẩn bị đối diện nỗi sợ lớn nhất của chính mình. Bí mật không chỉ là sự thật, mà còn là thử thách cho tâm hồn."

Dạ Khải quan sát, giọng nghiêm trọng: “Chúng ta phải cẩn thận. Mọi vật trong này đều có thể dẫn dụ hoặc đánh lừa giác quan.”

Đột nhiên, một tiếng thở dài vang lên từ các bức tường, âm thanh không rõ nguồn. Linh An quay lại, thấy các bức tượng nhỏ xuất hiện khắp phòng, ánh mắt dường như chuyển động theo họ. Một bức tượng phụ nữ, gương mặt đau khổ, đưa tay ra như muốn cầu cứu.

Linh An khẽ chạm tay vào bức tượng, lập tức hình ảnh hiện ra trước mắt: những vụ mất tích bí ẩn của lâu đài Harrington, từng người một, bóng tối bao trùm, tiếng kêu thầm thì vọng lại từ không gian. Tim cô đập nhanh, nhưng cảm giác Hồn Đá đang dẫn dắt cô, như muốn cô tìm ra sự thật cuối cùng.

Dạ Khải tiến tới, nhìn các lọ thủy tinh: “Những chất lỏng này… có thể là phương tiện lưu giữ ký ức. Mỗi người mất tích ở lâu đài đều được ghi lại ở đây.” Anh cúi xuống, mở một lọ, mùi hương khét lẹt và tanh trộn lẫn khiến Linh An nôn nao. Hình ảnh một người đàn ông từ lâu đài xuất hiện, lặp đi lặp lại cảnh tượng ông ta đang ghi chép, quan sát, như muốn cảnh báo.

Một cơn gió lạnh thốc qua, thổi tắt vài ánh nến, bóng tối dày đặc như muốn nuốt chửng họ. Linh An nắm chặt tay Dạ Khải, cả hai bước đến chiếc cầu thang dẫn xuống tầng sâu nhất. Họ biết, nơi đây sẽ là trung tâm của bí ẩn Harrington, nơi quá khứ, hiện tại và nỗi sợ giao thoa, thử thách cả trí tuệ lẫn lòng can đảm.

Tiếng bước chân bất ngờ vang lên phía sau, không theo nhịp điệu nào. Linh An quay lại, chỉ thấy bóng tối dày đặc, nhưng cảm giác có ai đang theo dõi, đang quan sát từng cử chỉ của họ. Hồn Đá phát sáng yếu, như muốn nhắn nhủ: sự thật chỉ được tiết lộ khi họ đủ can đảm đối diện bóng tối.

Linh An hít sâu, ánh mắt quyết tâm: “Chúng ta đã bước quá xa để quay lại. Bí mật này… sẽ phải được khám phá.”

Hết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×