bí ẩn lâu đài ma ám

Chương 7: Bóng Tối Sống Và Tiếng Thì Thầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi bước qua hành lang tầng hầm, Linh An và Dạ Khải dừng lại trước một cánh cửa đá nặng, phủ đầy rêu mốc. Hồn Đá trong tay Linh An phát sáng yếu, chiếu ánh sáng lập lòe lên bề mặt cửa, khiến những ký hiệu cổ kỳ dị hiện lên rõ nét hơn.

“Đây là nơi… trung tâm bí ẩn lâu đài,” Dạ Khải nói khẽ, giọng đầy nghiêm trọng. Linh An gật đầu, cảm giác tim mình đập nhanh hơn, như thể cơ thể cô nhận ra một mối nguy sắp tới.

Cánh cửa kêu răng rắc khi họ đẩy mở, để lộ một căn phòng rộng tối om, trần thấp, các cột đá nứt nẻ in bóng mờ trong ánh sáng lập lòe từ Hồn Đá. Không khí đặc quánh, lạnh buốt, và một mùi tanh nhẹ thoang thoảng khiến Linh An rùng mình.

Ở trung tâm căn phòng, một bệ đá cổ dựng giữa, xung quanh là những lọ thủy tinh đỏ sền sệt, động đậy như có sinh mệnh riêng. Linh An khẽ tiến tới, mở một cuốn sổ cũ trên bàn, chữ viết tay phai mờ xen lẫn các ký hiệu kỳ quái. Một dòng chữ làm cô rùng mình:

"Ai bước vào khu vực này, hãy chuẩn bị đối diện nỗi sợ lớn nhất của chính mình. Bí mật không chỉ là sự thật, mà còn là thử thách cho tâm hồn."

Một tiếng thở dài vang lên từ các bức tường, khiến cả hai giật mình. Các bức tượng nhỏ dường như chuyển động theo ánh sáng lập lòe, đặc biệt là một bức tượng phụ nữ, đôi mắt mở to, đưa tay ra như muốn cầu cứu.

Dạ Khải tiến tới các lọ thủy tinh, ánh mắt dò xét: “Những chất lỏng này… có thể là phương tiện lưu giữ ký ức. Mỗi người mất tích ở lâu đài đều được ghi lại ở đây.” Anh mở một lọ, mùi khét và tanh trộn lẫn khiến Linh An nôn nao, hình ảnh một người đàn ông từ lâu đài xuất hiện, lặp đi lặp lại cảnh ông ta ghi chép và quan sát, như muốn cảnh báo.

Một cơn gió lạnh thốc qua, thổi tắt vài ánh nến. Bóng tối dày đặc hơn, như muốn nuốt chửng họ. Linh An nắm chặt tay Dạ Khải, ánh mắt quyết tâm: “Chúng ta đã đi quá xa để quay lại. Bí mật này… sẽ phải được khám phá.”

Dạ Khải gật đầu, hướng về phía một cầu thang dẫn xuống tầng sâu nhất: “Chúng ta sẽ tìm ra nguồn gốc Hồn Đá. Nhưng hãy cẩn thận… nơi đó không dành cho những ai yếu lòng.”

Họ bước xuống cầu thang, bóng tối vươn ra quanh họ, tiếng thì thầm từ lâu đài dày đặc, dường như kể lại từng bí ẩn và nỗi sợ chưa từng được tiết lộ.

Cầu thang dẫn xuống tầng sâu nhất kết thúc tại một căn phòng tối đặc quánh, ánh sáng từ Hồn Đá chỉ đủ để lờ mờ soi được những đường nét kỳ dị trên các bức tường. Linh An cảm nhận được nhịp tim mình dồn dập, mọi giác quan căng lên tối đa.

“Có thể đây chính là nơi lưu giữ tất cả bí mật lâu đài Harrington,” Dạ Khải nói, giọng trầm như vọng từ bóng tối. Hồn Đá phát sáng mạnh hơn, chiếu lên các biểu tượng khắc trên tường, hình ảnh những nghi lễ cổ xưa hiện lên, như đang kể câu chuyện mà thời gian đã quên lãng.

Các bức tượng xung quanh bắt đầu di chuyển nhẹ, ánh mắt mở to, dường như theo dõi từng bước chân của họ. Linh An nắm chặt tay Dạ Khải, ánh mắt kiên quyết: “Chúng ta phải tìm ra sự thật, dù điều gì chờ đợi phía trước.”

Trung tâm căn phòng là một vòng tròn khắc ký hiệu cổ, bên trong đặt một vật thể bí ẩn được Hồn Đá bao quanh, phát ra ánh sáng xanh lạ lùng. Tiếng thì thầm trở nên rõ ràng hơn, xen lẫn với những âm thanh kỳ dị từ trần nhà thấp.

Dạ Khải tiến lại gần, quan sát từng ký hiệu: “Đây là nghi lễ phong ấn Hồn Đá. Nếu chúng ta giải mã được, có thể hiểu tại sao lâu đài này lại chứa đựng nỗi sợ và bí mật lâu đời đến vậy.”

Một cơn gió lạnh bất ngờ thốc qua, làm tắt các ánh sáng khác trong căn phòng, chỉ còn lại Hồn Đá phát sáng lập lòe. Bóng tối di chuyển như sống, ôm lấy họ, kéo Linh An và Dạ Khải tiến gần hơn tới vòng tròn kỳ bí. Hình ảnh những người mất tích hiện ra mờ ảo, lặp lại cảnh họ bị phong ấn bởi nghi lễ cổ.

Linh An run rẩy nhưng kiên quyết chạm tay vào vật thể trung tâm, cảm nhận dòng năng lượng lạnh buốt lan tỏa khắp cơ thể. Tiếng thì thầm vang lên dồn dập: “Ai dám phá vỡ phong ấn… phải đối diện nỗi sợ tận cùng…”

Dạ Khải nắm tay cô, ánh mắt nghiêm trọng: “Chúng ta đã không còn đường lùi. Bí mật lâu đài này… sẽ phải được khám phá, bất kể điều gì xảy ra.”

Bất chợt, Hồn Đá phát sáng mạnh, chiếu lên toàn bộ vòng tròn, những ký hiệu cổ nhấp nháy như sống dậy. Linh An cảm giác một luồng năng lượng mạnh mẽ len vào tâm trí, những hình ảnh, âm thanh và cảm xúc của quá khứ ùa về, hòa quyện với nỗi sợ hiện tại.

Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu rằng mọi bí mật của lâu đài Harrington không chỉ nằm ở Hồn Đá hay nghi lễ cổ, mà còn ở chính những con người từng bước vào bóng tối… và cách họ đối mặt với chính nỗi sợ sâu thẳm trong tâm hồn.

Hết chương 7.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×