bí ẩn lời nguyền cổ

Chương 3: Ngôi Mộ Cổ và Bóng Hình Bí Ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con đường dẫn vào khu mộ cổ quanh co, hai bên là những hàng cây già cỗi, cành lá rũ xuống như muốn che giấu điều gì đó. Ánh nắng ban ngày xuyên qua tán lá tạo ra những vệt sáng mờ ảo trên mặt đất, khiến An Nhiên vừa cảm thấy đẹp vừa thấy rùng rợn.

Hạ Dạ Hành đi trước, tay cầm cuốn nhật ký cũ, ánh mắt nghiêm trọng. An Nhiên theo sau, giữ chặt sổ tay, cố gắng ghi chép mọi chi tiết. Không khí nơi đây nặng trĩu, khác hẳn vẻ yên bình ban ngày trong làng.

“Cô cảm nhận được không?” Hạ Dạ Hành đột nhiên dừng lại, ánh mắt quét xung quanh. “Ở đây, không phải tất cả đều bình thường.”

An Nhiên hít sâu. Cô cảm nhận một luồng gió lạnh thốc vào lưng, dù trời vẫn nắng. Một tiếng thì thầm nhẹ, không rõ từ đâu vọng lại: “Hãy… dừng lại…”

Cô rùng mình, vội quay sang anh. “Anh… anh có nghe thấy không?”

Hạ Dạ Hành nhíu mày, gật đầu. “Người bình thường sẽ không nghe, nhưng… chúng ta thì có. Đây là dấu hiệu của linh hồn còn vương vấn.”

Khi họ tiến gần hơn, những ngôi mộ cổ hiện ra trước mắt. Một số bị rêu phủ, những bia mộ gãy nát, nét chữ trên đá mờ nhạt theo thời gian. An Nhiên cảm giác như tim mình đập mạnh hơn. Trong cuốn nhật ký, Hạ Dạ Hành chỉ vào một bia mộ đặc biệt: “Đây là nơi cô gái… người mà lời nguyền nhắc đến, từng được chôn cất.”

An Nhiên cúi xuống đọc, từng chữ như in sâu vào tâm trí cô. Ngay lúc đó, bỗng một bóng trắng mờ hiện lên giữa các ngôi mộ, nhẹ nhàng lướt qua như sương. Cô giật mình, hít một hơi dài. Bóng hình ấy, dù mờ ảo, lại gợi cảm giác rất quen thuộc—giống hệt cô gái trong bức tranh cô đã thấy từ ngôi nhà.

Hạ Dạ Hành cũng nhận ra, bước tới gần: “Đừng sợ. Đây là linh hồn của cô ấy. Chúng ta phải bình tĩnh.”

An Nhiên cố gắng kiềm chế nhịp thở. Cô thấy linh hồn cô gái đứng trước một bia mộ, tay chỉ vào một khe hở nhỏ dưới gốc cây. Cô gái không nói, nhưng ánh mắt u buồn như muốn truyền đạt điều gì.

“Có lẽ… cô ấy đang muốn chỉ dẫn chúng ta manh mối,” An Nhiên thì thầm.

Hạ Dạ Hành cúi xuống, quan sát khe hở. Bên trong là một chiếc hộp gỗ nhỏ, phủ bụi thời gian. Anh nhẹ nhàng mở ra, bên trong là vài bức thư cũ và một chiếc dây chuyền bạc bị xỉn màu.

“Những bức thư này… có thể là chìa khóa đầu tiên để giải lời nguyền,” anh nói, giọng trầm. “Chúng ta phải đọc kỹ từng chữ.”

An Nhiên cẩn thận mở bức thư đầu tiên. Chữ viết cong queo, nét mực đã nhòe, nhưng vẫn còn đọc được. Nội dung kể về tình yêu bị cấm đoán giữa cô gái và một chàng trai khác gia tộc, những hứa hẹn và nỗi đau khi phải chia xa. Cô cảm nhận được nỗi u uất, cô đơn mà cô gái mang theo suốt nhiều năm qua.

Một cơn gió lạnh thổi qua, chiếc dây chuyền trong hộp rung nhẹ, ánh sáng lóe lên một cách kỳ lạ. Linh hồn cô gái nhìn họ, đôi mắt trầm buồn như gửi đi thông điệp: “Hãy tìm ra sự thật… và giải thoát cho tình yêu bị chôn giấu.”

An Nhiên và Hạ Dạ Hành im lặng. Cả hai đều cảm nhận sự gắn kết đặc biệt với linh hồn này. Có gì đó không thể giải thích, nhưng họ biết rằng, nếu bỏ cuộc bây giờ, cả làng sẽ tiếp tục bị ràng buộc bởi lời nguyền trăm năm.

Hạ Dạ Hành khẽ quay sang An Nhiên: “Chúng ta phải hợp tác. Không chỉ để tìm sự thật, mà còn để bảo vệ cô ấy… và có lẽ… để bảo vệ chính mình.”

An Nhiên nhìn anh, ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc dài. Một luồng cảm giác ấm áp len lỏi vào tim cô, xen lẫn với nỗi sợ hãi và tò mò. Cô gật đầu, như thể đồng ý một lời hứa ngầm: họ sẽ cùng nhau đi đến cuối hành trình này.

Cả hai dành vài phút thu dọn hộp và bức thư, rồi rút lui khỏi khu mộ cổ. Khi họ bước ra khỏi bóng cây, ánh nắng ban mai chiếu rọi trên mặt đất, nhưng trong lòng An Nhiên vẫn còn âm vang tiếng thì thầm của linh hồn cô gái: “Hãy kiên định, tình yêu và sự thật luôn song hành.”

Trên đường về làng, hai người trò chuyện về những gì vừa tìm thấy. Họ chia sẻ cảm xúc, những suy đoán về quá khứ, và cả những lý do khiến lời nguyền vẫn tồn tại. Dần dần, khoảng cách giữa họ không còn là những nghi vấn, mà là sự tin tưởng và một sợi dây liên kết tinh tế, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ.

An Nhiên nhận ra rằng, không chỉ là một cuộc nghiên cứu hay một chuyến phiêu lưu tâm linh, mà đây còn là hành trình để cô hiểu về tình yêu, lòng kiên định, và cả sự gắn bó mà con người có thể trao cho nhau, ngay cả trong những hoàn cảnh siêu nhiên nhất.

Và khi họ trở lại ngôi nhà gỗ của An Nhiên, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, cô nhìn ra cửa sổ, thấy bóng cây và những ngôi mộ xa xa. Linh hồn cô gái hôm nay vẫn lấp ló, như muốn nhắn nhủ: “Đừng dừng bước… sự thật và tình yêu đang chờ phía trước.”

An Nhiên khẽ mỉm cười, lòng đầy quyết tâm: “Chúng ta sẽ tìm ra tất cả… và giải thoát cho cô ấy, bất kể điều gì xảy ra.”

Con đường trước mắt, dù đầy bóng tối và bí ẩn, giờ đây không còn đáng sợ. Bởi cô biết, ít nhất, có một người luôn bên cạnh, cùng cô đối mặt với tất cả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×