Đêm buông xuống nhanh hơn An Nhiên tưởng tượng. Ngôi làng cổ chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và những cơn gió thoảng qua rừng cây già. Ánh đèn vàng từ những ngôi nhà tỏa ra vòng sáng mờ ảo, nhưng không đủ xua đi cảm giác lạnh lẽo từ khu mộ cổ vừa hôm trước.
An Nhiên và Hạ Dạ Hành quyết định hôm nay sẽ khám phá phần khu rừng phía sau làng, nơi theo lời dân làng kể lại, những linh hồn vẫn lang thang mỗi đêm. Họ mang theo đèn pin, cuốn nhật ký cũ và hộp bức thư vừa tìm được.
“Cô có sẵn sàng chưa?” Hạ Dạ Hành hỏi, giọng trầm trầm nhưng có một nét lo lắng nhẹ, hiếm khi thấy ở anh.
An Nhiên gật đầu. “Sẵn sàng. Tôi… không sợ.” Nhưng trong lòng cô, nhịp tim vẫn đập nhanh. Cô biết rằng, điều mình sắp đối mặt sẽ không đơn giản như những manh mối ngày hôm qua.
Rừng cây càng đi sâu, bóng tối càng dày đặc. Gió rít qua những cành khô, tạo ra âm thanh như tiếng thì thầm: “Hãy quay lại… đừng đi sâu…” An Nhiên cúi xuống, nhặt một cành cây nhỏ để làm “vũ khí” tự vệ, trong khi Hạ Dạ Hành bước phía trước, ánh đèn pin quét qua từng tán lá, mắt quan sát khắp nơi.
Bỗng, một tiếng động lớn vang lên phía sau. Hai người giật mình, đèn pin chiếu vào, chỉ thấy những tán lá rung mạnh. An Nhiên hít một hơi, cảm giác lạnh từ gáy lan xuống lưng.
“Cô… nhìn kỹ,” Hạ Dạ Hành thì thầm, tay chỉ về phía một bóng trắng mờ lướt qua giữa các gốc cây. Bóng hình nhỏ bé, giống hệt cô gái trong bức tranh và những linh hồn họ đã thấy trước đó.
An Nhiên bước tới gần, sợ hãi nhưng tò mò. Bóng hình ấy bỗng dừng lại trước một phiến đá lớn, đôi mắt u sầu nhìn thẳng vào họ, như muốn truyền đạt điều gì. Khi cô giơ tay chạm vào phiến đá, cảm giác lạnh buốt chạy khắp cánh tay.
Đột nhiên, một luồng gió mạnh thổi qua, ánh sáng từ đèn pin chập chờn. Bóng trắng biến mất, nhường chỗ cho những hiện tượng kỳ lạ hơn: những âm thanh kỳ quái vọng lại xung quanh, tiếng bước chân không ai đi, tiếng thì thầm dường như thuộc về nhiều giọng nói khác nhau.
Hạ Dạ Hành nhíu mày, đặt tay lên vai An Nhiên: “Giữ bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp hiện tượng mạnh như vậy. Linh hồn có thể sợ hãi, hoặc cố cảnh báo chúng ta.”
An Nhiên gật đầu, nhịp tim vẫn nhanh nhưng cô cố gắng tập trung. Cô nhận ra điều quan trọng: họ không thể chỉ nhìn hiện tượng, phải tìm ra manh mối vật chất, thứ mà cô có thể ghi lại và giải mã.
Họ đi vòng quanh phiến đá lớn, phát hiện một hốc nhỏ bên dưới, chứa một cuốn sổ da nhỏ. Khi mở ra, những dòng chữ nghiêng nghiêng, nét mực đã nhòe theo thời gian, nhưng vẫn còn rõ ràng:
“Ai dám xâm nhập, phải chuẩn bị đối mặt với bóng đêm. Chỉ những trái tim đồng điệu mới có thể giải lời nguyền.”
An Nhiên cảm nhận luồng năng lượng lạ chạy qua tay khi chạm vào trang giấy. Một cảm giác ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong lòng cô, xen lẫn với nỗi sợ hãi. Cô quay sang Hạ Dạ Hành, ánh mắt họ chạm nhau. Khoảnh khắc ấy, một sự gắn kết vô hình hình thành, không chỉ bởi nguy hiểm, mà còn bởi niềm tin lẫn nhau.
“Chúng ta phải tiếp tục,” Hạ Dạ Hành nói, giọng chắc nịch hơn. “Cô thấy không, linh hồn đang dẫn đường. Chúng ta không thể dừng lại bây giờ.”
An Nhiên gật đầu. Cô nhận ra rằng chính những tình huống nguy hiểm, những hiện tượng siêu nhiên này lại khiến cô và anh xích lại gần nhau hơn. Khi đối mặt với bóng tối, không còn chỗ cho sợ hãi, chỉ còn sự tin tưởng.
Họ tiếp tục tiến sâu vào rừng, đến một khu đất trống, nơi những ngôi mộ cũ hơn, bị rêu phủ và dây leo che kín. Một luồng sáng mờ ảo phát ra từ một ngôi mộ giữa. Khi đến gần, họ thấy một bức tượng cô gái bằng đá, tay ôm chặt một trái tim nhỏ bằng vàng, ánh mắt buồn bã nhìn lên bầu trời.
An Nhiên thở dốc: “Đây… chính là cô gái trong bức tranh. Và có lẽ… cô ấy là trung tâm của lời nguyền.”
Hạ Dạ Hành nhìn cô, ánh mắt ấm áp nhưng nghiêm túc. “Cô ấy đã chờ chúng ta, chờ những trái tim chân thành để giải lời nguyền. Chúng ta phải hiểu toàn bộ câu chuyện trước khi quá muộn.”
Đêm dần xuống, gió thổi mạnh hơn, những âm thanh kỳ quái xung quanh tăng lên. An Nhiên và Hạ Dạ Hành đứng sát bên nhau, lòng dâng lên cảm giác vừa sợ hãi vừa gần gũi. Khoảnh khắc này, họ nhận ra rằng tình cảm giữa họ không còn chỉ là đồng nghiệp hay cộng sự, mà là sự tin tưởng sâu sắc, một mối liên kết mạnh mẽ trong bóng tối của bí ẩn.
“Chúng ta sẽ làm được,” An Nhiên thì thầm, tay vô tình chạm vào tay Hạ Dạ Hành. Anh hơi khựng lại, rồi nắm nhẹ lấy bàn tay cô, như muốn truyền cho cô sức mạnh và sự an tâm.
Bóng đêm dày đặc, nhưng trong lòng họ, ánh sáng nhỏ của niềm tin và tình cảm bắt đầu lóe lên. Đây chỉ là thử thách đầu tiên, nhưng cả hai đều biết, họ đã bắt đầu một hành trình mà không chỉ là giải lời nguyền, mà còn là khám phá trái tim của chính mình.
Khi họ rút lui khỏi khu rừng trở về làng, linh hồn cô gái hôm nay vẫn lấp ló giữa những tán cây, như muốn nhắn nhủ: “Đừng sợ bóng đêm… tình yêu và sự thật luôn đi cùng nhau.”
An Nhiên nhìn Hạ Dạ Hành, lòng tràn đầy quyết tâm: “Chúng ta sẽ tìm ra tất cả… và giải thoát cho cô ấy, bất kể điều gì xảy ra.”
Trong bóng tối của ngôi làng cổ, tiếng gió thì thầm qua các ngôi mộ, như chờ đợi những bước chân tiếp theo của hai con người dũng cảm và những trái tim đồng điệu.