Đêm hôm ấy, gió rít mạnh hơn hẳn, cuốn theo những chiếc lá khô xoay tròn trong sân làng. Ánh trăng mờ lóe qua tán cây già, in xuống mặt đất những hình thù lạ lùng. An Nhiên ngồi trong ngôi nhà gỗ, tay cầm cuốn nhật ký, mắt chăm chú nhìn những dòng chữ cũ kỹ. Cô cảm nhận một luồng năng lượng lạ len lỏi trong từng con chữ, như thể những lời kể trong đó đang sống dậy.
“Cô đã đọc hết chưa?” Hạ Dạ Hành xuất hiện từ bóng tối cửa, ánh mắt vẫn trầm tĩnh nhưng ẩn sâu một chút lo âu.
An Nhiên gật đầu, giọng thấp: “Gần hết rồi… nhưng có một đoạn khiến tôi không hiểu. Cô gái ấy… tại sao lại bị chôn giữ bí mật tình yêu? Và vì sao lời nguyền vẫn còn tồn tại?”
Hạ Dạ Hành im lặng một lúc, rồi chậm rãi mở cuốn nhật ký, chỉ vào một đoạn viết bằng mực phai nhạt:
“Cô gái và chàng trai thuộc hai dòng họ đối địch. Khi tình yêu bị phát hiện, gia tộc cô quyết định chôn giấu bí mật, hy vọng thời gian sẽ xóa nhòa nỗi đau. Nhưng linh hồn cô không siêu thoát… và lời nguyền tình yêu bắt đầu.”
An Nhiên rùng mình, cảm giác lạnh lan khắp sống lưng. “Vậy… linh hồn cô ấy vẫn còn ở đây, vì tình yêu chưa được giải thoát?”
Hạ Dạ Hành gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm: “Đúng. Và có một điều… nguy hiểm đang chực chờ. Những linh hồn u ám không phải lúc nào cũng hiền hòa. Chúng có thể gây nguy hiểm cho chúng ta nếu cảm thấy bị xâm nhập.”
Cảm giác rùng rợn dâng lên, nhưng An Nhiên không rút lui. Cô biết rằng, nếu không tiến bước, họ sẽ không thể giải thoát cô gái và cũng không thể tìm ra sự thật. Cả hai quyết định ra ngoài, đi đến khu rừng phía sau làng—nơi mà những hiện tượng siêu nhiên mạnh nhất từng được ghi nhận.
Khi bước vào rừng, không gian trở nên ngột ngạt. Âm thanh côn trùng dường như biến mất, thay vào đó là những tiếng rít nhẹ, tiếng cười xa xăm vọng lại từ đâu đó. Đèn pin chiếu qua tán lá, ánh sáng chập chờn khiến bóng cây như sống dậy, đổ xuống những hình thù kỳ lạ.
“Cô cảm nhận được không?” Hạ Dạ Hành thì thầm, đôi mắt quét khắp nơi.
An Nhiên hít sâu. Một luồng khí lạnh từ mặt đất trồi lên, làm cô thấy nhói trong tim. “Vâng… tôi cảm nhận… giống như có ai đang nhìn chúng ta.”
Bất ngờ, một bóng đen xuất hiện giữa các ngôi mộ cổ, to lớn và không rõ hình dạng. Nó lao về phía họ, khiến An Nhiên giật mình lùi lại. Hạ Dạ Hành lập tức nắm tay cô, kéo sát vào người.
“Đừng hoảng sợ!” Anh hét, giọng trầm mà kiên định. “Đây là linh hồn u ám… nhưng chúng ta không thể bỏ chạy. Hãy đứng vững và quan sát.”
An Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh. Cô chợt nhớ những lời trong cuốn nhật ký: “Chỉ những trái tim chân thành mới có thể đứng vững trước bóng đêm.” Cô nắm chặt tay Hạ Dạ Hành, cảm giác ấm áp từ bàn tay anh khiến cô bình tĩnh hơn.
Bóng đen tiến gần, nhưng khi linh hồn cô gái trẻ xuất hiện, dường như hiện tượng u ám ấy bị chặn lại. Cô gái nhìn hai người, đôi mắt buồn nhưng đầy quyết tâm, rồi chỉ về phía một ngôi mộ cũ khác—dường như muốn họ tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Hạ Dạ Hành bước tới, ánh mắt kiên định: “Cô ấy… đang dẫn đường cho chúng ta. Chúng ta phải đi theo.”
An Nhiên gật đầu. Khi họ tiến gần ngôi mộ, phát hiện một chiếc hộp nhỏ được chôn dưới đất. Khi mở ra, bên trong là một cuốn sổ nhật ký khác, cùng một chiếc khăn mùi xoa cũ kỹ thấm đầy mùi thời gian.
Cả hai lặng im khi mở cuốn nhật ký. Những dòng chữ viết tay kể về mối tình trắc trở của cô gái và chàng trai đối địch, những lời hứa hẹn, những đau khổ khi phải chia ly. Một nỗi u uất mạnh mẽ bùng lên, như thể tất cả cảm xúc của cô gái trăm năm trước đang dồn lại trong những con chữ.
An Nhiên nhìn Hạ Dạ Hành, thấy ánh mắt anh cũng tràn đầy xúc động. Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng nhận ra một điều: họ không chỉ đang đối mặt với thế lực siêu nhiên, mà còn đang cảm nhận tình yêu vượt thời gian mà cô gái từng trải qua.
Hạ Dạ Hành khẽ nắm lấy vai An Nhiên, giọng trầm nhưng ấm: “Chúng ta sẽ giải lời nguyền… cùng nhau.”
An Nhiên đáp lại bằng một cái gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. Cảm giác gần gũi, ấm áp giữa họ trong bóng tối dường như xua đi phần nào nỗi sợ hãi. Đây là lần đầu tiên, giữa nguy hiểm và hiện tượng siêu nhiên, cô cảm thấy an tâm tuyệt đối khi có anh bên cạnh.
Bóng tối trong rừng dần trở nên yên ắng. Linh hồn cô gái trẻ lặng lẽ xuất hiện một lần nữa, ánh mắt dịu dàng, như cảm ơn họ. Tiếng thì thầm vang vọng khắp rừng: “Hãy tiếp tục… tình yêu và sự thật đang chờ phía trước.”
An Nhiên nắm chặt tay Hạ Dạ Hành, ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc dài. Giữa bóng tối và nguy hiểm, một sợi dây vô hình đã nối hai trái tim, như lời hứa rằng họ sẽ không bỏ cuộc, bất kể điều gì đang chờ phía trước.
Và khi bước ra khỏi khu rừng, ánh trăng chiếu sáng đường đi, cả hai biết rằng, họ đã bắt đầu một hành trình không chỉ giải lời nguyền, mà còn khám phá những cảm xúc chân thật nhất trong trái tim mình.