Đêm dày đặc hơn bao giờ hết, gió rít qua tán cây già tạo ra âm thanh như tiếng thở dài của cả khu rừng. An Nhiên và Hạ Dạ Hành đứng trước ngôi mộ cổ giữa rừng, nơi họ vừa tìm thấy cuốn nhật ký thứ hai. Mặt trăng lóe sáng xuyên qua tán lá, chiếu xuống những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất, khiến không gian vừa huyền bí vừa kỳ ảo.
An Nhiên mở cuốn nhật ký, từng dòng chữ như sống dậy trong ánh sáng mờ ảo: kể về tình yêu trắc trở giữa cô gái linh hồn và chàng trai thuộc dòng họ đối địch, nỗi đau khi bị chia ly và lời hứa hẹn trăm năm chưa thành. Một nỗi buồn dâng lên trong lòng An Nhiên, xen lẫn sự tò mò và cảm giác đồng cảm mạnh mẽ.
“Cô ấy… thật sự yêu người đó đến mức nào,” An Nhiên thì thầm, mắt chăm chú vào từng dòng chữ. “Và có lẽ… linh hồn vẫn chưa thể siêu thoát vì tình cảm ấy.”
Hạ Dạ Hành đứng cạnh, ánh mắt trầm tư. “Đúng. Lời nguyền không chỉ liên quan đến tình yêu, mà còn liên quan đến nỗi đau chưa được giải thoát. Chúng ta phải tìm ra toàn bộ câu chuyện nếu muốn giúp cô ấy.”
Bỗng, một luồng gió mạnh thổi qua, những ngọn cỏ và lá cây bay tán loạn. Trong ánh sáng nhấp nháy, bóng trắng của cô gái linh hồn xuất hiện, rõ ràng hơn bao giờ hết. Ánh mắt cô tràn đầy nỗi buồn nhưng cũng có sự hy vọng, như thể đang mong đợi An Nhiên và Hạ Dạ Hành giải mã toàn bộ bí mật.
“Cô ấy… đang dẫn đường,” An Nhiên thì thầm. Cảm giác mạnh mẽ len lỏi trong tim cô: lần đầu tiên, cô không chỉ cảm nhận sự hiện diện của linh hồn, mà còn cảm thấy như mình đang giao tiếp trực tiếp với quá khứ.
Hạ Dạ Hành tiến tới, ánh mắt kiên định. “Chúng ta sẽ đi theo cô ấy. Cô ấy sẽ chỉ ra nơi cuối cùng, nơi có thể hé lộ sự thật.”
Họ bước vào một khu vực rừng sâu hơn, nơi cỏ cây mọc dày, ánh trăng chập chờn qua tán lá. Không khí trở nên lạnh buốt, nhưng cả hai đều bước đi dũng cảm. Bỗng nhiên, một tiếng động lớn vang lên phía trước: từ bóng tối, những linh hồn u ám xuất hiện, bóng mờ đen như muốn ngăn cản họ tiến bước.
“Đứng sát vào nhau!” Hạ Dạ Hành hét, kéo An Nhiên lại gần. Tim cô đập mạnh, nhưng bàn tay nắm lấy tay anh khiến cô cảm thấy an toàn. Một luồng cảm giác ấm áp len lỏi giữa nỗi sợ hãi, như sợi dây vô hình nối hai trái tim.
Những linh hồn u ám lao tới, nhưng linh hồn cô gái xuất hiện giữa họ, ánh mắt sáng rực, tạo ra một rào chắn ánh sáng yếu ớt. Âm thanh kỳ quái xung quanh dịu lại, nhường chỗ cho tiếng thì thầm dịu dàng: “Hãy tin… và đừng rời nhau.”
An Nhiên và Hạ Dạ Hành bước tiếp, dần đến gần một phiến đá lớn, nơi ký hiệu cổ xưa xuất hiện trong nhật ký được chạm khắc sâu hơn. Trước mặt họ, một cánh cửa gỗ cũ ẩn dưới lớp rêu dày, như dẫn đến một căn hầm bí mật.
“Đây… có lẽ là nơi cuối cùng,” Hạ Dạ Hành nói, giọng vừa hồi hộp vừa trầm tĩnh. “Cô ấy sẽ chỉ cho chúng ta sự thật về quá khứ và cách giải lời nguyền.”
An Nhiên hít sâu, lòng tràn đầy quyết tâm. Cô quay sang Hạ Dạ Hành, ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc dài, không lời nhưng đầy ý nghĩa. Giữa bóng tối và nguy hiểm, họ tìm thấy nhau, và cảm xúc chớm nở từ sự tin tưởng và gắn kết.
Khi họ mở cánh cửa gỗ, căn hầm tối đen hiện ra. Ánh sáng đèn pin chiếu lên những bức tranh cũ, những vật dụng cá nhân còn sót lại của cô gái linh hồn, kể lại câu chuyện trọn vẹn về tình yêu và nỗi đau của trăm năm trước.
An Nhiên đọc từng bức thư, từng dòng nhật ký, mắt ươn ướt. Cô cảm nhận nỗi u uất mà cô gái mang theo, đồng thời nhận ra rằng chính niềm tin và tình yêu giữa hai người cũng sẽ là chìa khóa để giải thoát linh hồn này.
Bỗng, một luồng sáng dịu dàng phát ra từ chiếc dây chuyền trong hộp, chiếu lên bóng hai người. Khoảnh khắc ấy, An Nhiên cảm nhận sự gần gũi tuyệt đối với Hạ Dạ Hành. Không nói lời nào, cả hai tiến đến gần nhau. Trong ánh sáng mờ ảo, lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt, và nụ hôn đầu tiên diễn ra—khẽ, dịu dàng, nhưng đủ để thắp sáng trái tim giữa bóng tối siêu nhiên.
Linh hồn cô gái xuất hiện, ánh mắt dịu dàng, như gật đầu chấp thuận. Tiếng thì thầm vang vọng khắp căn hầm: “Tình yêu… và sự thật… đang hội tụ.”
An Nhiên và Hạ Dạ Hành rút tay nhau ra, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Họ biết rằng, bước tiếp theo sẽ khó khăn hơn, nhưng khoảnh khắc vừa qua đã nối hai trái tim họ lại với nhau, tạo nên sức mạnh để đối mặt với những hiện tượng siêu nhiên dữ dội hơn.
Khi rời căn hầm, ánh trăng chiếu sáng con đường trước mặt, những linh hồn u ám biến mất, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng kỳ lạ. An Nhiên dựa vào Hạ Dạ Hành, cảm nhận sự ấm áp từ anh. Cả hai cùng mỉm cười, biết rằng: hành trình giải lời nguyền chỉ vừa bắt đầu, nhưng tình yêu và sự đồng hành của họ sẽ là ngọn đèn dẫn lối trong bóng tối.