Đêm hôm ấy, bầu trời như dày đặc hơn bình thường, ánh trăng tròn lóe lên trong lớp mây xám. An Nhiên và Hạ Dạ Hành đứng trước lối vào khu rừng mà dân làng gọi là “Bóng Tối Cổ Xưa”, nơi lời nguyền đã hình thành và tồn tại hàng trăm năm. Không khí đặc quánh, tĩnh lặng đến mức họ có thể nghe rõ từng nhịp tim của nhau.
“Cô sẵn sàng chưa?” Hạ Dạ Hành thì thầm, mắt nhìn vào sâu trong bóng rừng.
An Nhiên gật đầu, cảm giác trong tim vừa hồi hộp vừa quyết tâm. “Tôi sẵn sàng. Lần này… chúng ta sẽ biết toàn bộ sự thật.”
Bước chân họ khẽ chạm vào lớp lá khô trên mặt đất, phát ra tiếng rắc rắc vang vọng. Khi đi sâu hơn, những linh hồn u ám xuất hiện nhiều hơn, bóng đen xoáy quanh như muốn ngăn cản họ tiến bước. Gió mạnh thổi, tạo ra những âm thanh kỳ lạ, vừa như tiếng thét vừa như tiếng rên rỉ.
“Giữ sát nhau!” Hạ Dạ Hành nói, kéo An Nhiên vào gần. Khoảnh khắc ấy, trái tim họ cùng đập một nhịp, sự tin tưởng giữa hai người trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Linh hồn cô gái trẻ xuất hiện lần nữa, nhưng lần này sáng hơn, tỏa ra ánh sáng dịu dàng như dẫn lối. Cô gái trôi lơ lửng giữa những ngôi mộ cổ, ánh mắt u sầu nhưng đầy quyết tâm, hướng họ về một phiến đá lớn bị rêu phủ.
Hạ Dạ Hành cúi xuống, quét tay qua lớp rêu, lộ ra những ký hiệu cổ xưa khắc sâu. Trong cuốn nhật ký, những ký hiệu này trùng khớp với đoạn viết cuối cùng về lời nguyền tình yêu.
An Nhiên run run chạm vào ký hiệu, bỗng một luồng ánh sáng chói lóa bùng lên xung quanh. Tiếng gió gào mạnh hơn, lá cây xoáy tít, và những linh hồn u ám lao đến như muốn bao vây họ.
“Đứng vững!” Hạ Dạ Hành hét, nắm chặt tay An Nhiên. Khoảnh khắc này, cả hai nhận ra rằng sức mạnh của họ không chỉ đến từ công cụ hay sự hiểu biết, mà chính từ trái tim đồng điệu, sự tin tưởng và tình yêu nảy nở giữa họ.
Một luồng sáng mạnh tỏa ra từ phiến đá, những linh hồn u ám bị xua đi tạm thời, nhường chỗ cho hình ảnh một cô gái xinh đẹp, mặc váy trắng tinh khôi, đôi mắt tràn đầy nỗi đau nhưng dịu dàng.
“Ta… đã chờ đợi các ngươi…” giọng cô gái vang lên, vang vọng khắp khu rừng. “Tình yêu… và sự thật… phải được giải thoát!”
An Nhiên cảm nhận một luồng năng lượng mạnh mẽ tràn vào cơ thể, tim đập dồn dập. Cô quay sang Hạ Dạ Hành, thấy ánh mắt anh cũng chứa đầy xúc động, cả nỗi sợ hãi và quyết tâm. Khoảnh khắc ấy, tình cảm giữa họ bộc lộ rõ ràng hơn bao giờ hết—không còn e dè, mà là sự dâng trào của cảm xúc chân thành và mãnh liệt.
Hạ Dạ Hành đặt tay lên vai An Nhiên, kéo cô sát lại gần. “Chúng ta phải hoàn thành lời nguyền này… cùng nhau.”
An Nhiên gật đầu, cảm giác ấm áp lan tỏa khi tay họ chạm nhau. Giữa bóng tối và nguy hiểm, một nụ hôn nhẹ nhưng đầy quyết tâm xuất hiện, như khẳng định sự đồng hành của hai trái tim giữa thử thách.
Đột nhiên, phiến đá rung lên, những ký hiệu phát sáng mạnh, ánh sáng chói lóa làm khu rừng bừng sáng như ban ngày. Những linh hồn u ám lao đến một lần nữa, mạnh mẽ hơn trước. Một trận gió xoáy bùng lên, tạo ra cảm giác như họ sắp bị cuốn vào bóng tối vĩnh viễn.
An Nhiên và Hạ Dạ Hành đứng sát bên nhau, lòng tin và tình yêu như một lá chắn vô hình. Họ cùng đọc to lời cuối cùng trong cuốn nhật ký:
“Chỉ những trái tim chân thành và đồng điệu mới có thể giải thoát lời nguyền, cho tình yêu được tự do và linh hồn được yên nghỉ.”
Ngay khoảnh khắc ấy, ánh sáng từ phiến đá bùng lên mạnh mẽ, quét sạch bóng tối xung quanh. Những linh hồn u ám hét lên một tiếng như tiếc nuối, rồi tan biến dần. Linh hồn cô gái trẻ sáng rực, mỉm cười dịu dàng, rồi từ từ bay lên, nhường chỗ cho bình yên bao trùm khu rừng.
An Nhiên thở dốc, dựa vào Hạ Dạ Hành. “Chúng ta… đã làm được,” cô nói, giọng còn run rẩy vì vừa trải qua cảm giác sợ hãi xen lẫn hạnh phúc.
Hạ Dạ Hành ôm cô, ánh mắt dịu dàng nhưng mãnh liệt: “Không chỉ là chúng ta đã giải lời nguyền… mà còn là chúng ta đã tìm thấy nhau.”
Bên ngoài, ánh trăng chiếu sáng khắp khu rừng, những ngôi mộ cổ giờ đây yên lặng, không còn bóng tối u ám. Gió thổi nhẹ, mang theo hương hoa dại, như chào đón một bình minh mới.
An Nhiên nhìn Hạ Dạ Hành, mỉm cười: “Từ giờ, chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp, bất kể điều gì xảy ra.”
Anh gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Khoảnh khắc ấy, giữa ánh trăng và sự yên bình vừa trở lại, tình cảm của họ trở nên rõ ràng, sâu sắc và không thể tách rời.
Họ nắm tay nhau bước ra khỏi khu rừng, biết rằng những nguy hiểm trước mắt đã qua, và một chương mới—không chỉ là giải lời nguyền, mà còn là hành trình tình yêu—đang mở ra trước mắt.