bí ẩn mật thư tiếu khí

Chương 3: Nơi không có hơi thở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh không ngủ được. Cả đêm, tiếng mưa như đè lên mái, dội xuống từng nhịp giống hơi thở nặng của người hấp hối. Không khí trong phòng ngột ngạt đến lạ, dù cửa sổ mở toang. Anh không biết là vì sợ hay vì thứ “mật thư” đó đã thật sự khiến anh… khó thở.

Điện thoại rung. Là tin nhắn của Quân:

“Tao đứng dưới cổng rồi. Đi chưa?”

Minh nhìn đồng hồ. 23h46.

Anh khoác áo, giấu con dao nhỏ vào túi áo, dù biết nếu gặp ma thì dao cũng chẳng giúp được gì. Nhưng con người ta luôn tự trấn an bằng những thứ vô dụng nhất.

Ngoài trời, gió rít qua con hẻm hẹp. Đèn đường nhấp nháy, dây điện ướt nước mưa kêu rè rè. Quân đang đứng chờ, tay cầm đèn pin, mặt vẫn chưa hết sợ.

“Lần này mà có búp bê nữa là tao đi về liền,” Quân nói.

“Ừ, về một mình luôn đó,” Minh đáp, nửa đùa nửa thật.

Hai người đi trong im lặng. Cổng nhà xác hôm nay không đóng. Sợi xích rỉ sét nằm vắt ngang nền đất, như bị ai cắt phăng.

Khi họ bước vào, hơi lạnh từ trong phả ra khiến cả hai nổi da gà. Bên trong tối thui, nhưng có mùi khác hẳn hôm trước — mùi khét nhẹ của nhựa cháy và mùi ẩm của sơn cũ.

Minh bật đèn. Ánh sáng mờ hắt lên tường. Trên đó có vết vẽ mới, bằng sơn đỏ tươi. Dòng chữ nguệch ngoạc run rẩy:

“Nơi không có hơi thở – tầng hầm.”

“Tầng hầm á?!” Quân trố mắt. “Chỗ này còn có tầng hầm hả?”

Minh gật đầu. “Tao nghe mấy bác bảo chỗ này trước từng là bệnh viện dã chiến. Dưới hầm có kho oxy và phòng mổ.”

Quân nuốt nước bọt, giọng nhỏ đi: “Hên xui thôi, biết đâu có… xác ướp?”

“Câm miệng,” Minh nói khẽ. “Nghe gì không?”

Một âm thanh nhỏ vang lên — tạch... tạch... như tiếng chân ai đó lê trên nền gạch. Rồi một hơi thở dài, yếu, nặng, vọng lên từ phía cầu thang cũ dẫn xuống dưới.

Cả hai lia đèn theo hướng âm thanh. Cầu thang sắt rỉ, ẩm ướt, từng bậc trơn trượt. Họ bước xuống. Tiếng nước nhỏ từ ống vỡ rơi xuống sàn vang lên từng nhịp, xen giữa là hơi lạnh như sương phủ lên da.

Xuống đến nơi, không gian tối như mực. Quân chiếu đèn vòng quanh, phát hiện những bình oxy nằm ngổn ngang. Có cái đã vỡ, có cái vẫn còn nguyên, nhưng tất cả đều dính bụi dày.

Trên tường có dòng chữ khác, cũ hơn, viết bằng than:

“Không ai trong đây thở được lần thứ hai.”

Minh chậm rãi tiến lại. Anh thấy một cánh cửa nhỏ phía cuối hầm. Cửa khép hờ, có ánh sáng lập lòe bên trong như có người cầm đèn.

Quân bấu vai bạn: “Ê… có người trong đó hả?”

“Chắc là Hân,” Minh đáp, nhưng giọng không chắc chắn chút nào.

Anh đẩy cửa. Bên trong, căn phòng nhỏ chỉ có một giường bệnh rỉ sét. Trên giường là một hình người nằm phủ tấm khăn trắng. Bên cạnh, một phong bì vàng đặt ngay ngắn.

Tim Minh đập loạn. Anh bước lại, tay run.

Hơi lạnh từ tấm khăn phả ra khiến da anh tê dại. Anh kéo mép khăn lên — bên dưới là… một con búp bê mặc áo y tá, gương mặt bị rạch toác miệng, hai mắt gắn camera nhỏ đang chớp sáng.

Quân hét lên: “Má nó, ai gắn GoPro vô búp bê vậy?!”

Cùng lúc, loa nhỏ trong phòng bật lên một giọng nói khàn khàn:

“Chào mừng hai người trở lại. Hít sâu đi. Bài kiểm tra thứ hai bắt đầu.”

Âm thanh vang vọng, lạnh buốt.

Đèn phòng bỗng tắt phụt. Cửa tự động đóng rầm! sau lưng họ.

Không còn lối ra.

Hơi thở bắt đầu dày đặc. Không khí đặc quánh, như bị rút đi. Quân ho sặc sụa, còn Minh cảm giác phổi mình như bị bóp nghẹt.

Một tia sáng yếu lóe lên. Màn hình điện thoại tự mở. Trên đó hiện dòng chữ đỏ:

“Ai dừng thở trước, kẻ đó sẽ mở mắt sau cùng.”

“Cái gì vậy trời…” Quân hoảng, ngồi thụp xuống.

Minh cố giữ bình tĩnh. Anh chạm vào phong bì trên giường, mở ra. Bên trong là một mảnh giấy và tấm hình.

Trong hình là ba người — chính là họ: Minh, Quân, và Hân.

Nhưng trong ảnh, Hân đang đứng sau lưng hai người, mặt che bởi túi nilon, miệng hơi mở ra như đang cố thở.

Dưới tấm hình là dòng chữ nguệch ngoạc:

“Người thứ ba chưa bao giờ rời khỏi đây.”

Đèn nhấp nháy trở lại.

Ngay góc phòng, bóng ai đó lướt qua. Minh giơ đèn lên — chỉ thấy vệt nước nhỏ trên sàn, kéo dài ra ngoài cửa.

Cửa lúc này lại hé ra một khe nhỏ. Không khí ùa vào, khiến cả hai hít mạnh như vừa sống lại.

Quân nói không ra hơi: “Chắc… có người muốn dẫn tụi mình ra.”

Minh gật, đi trước. Cánh cửa mở toang. Họ lao ra hành lang hầm, chạy mãi mới thấy lối lên.

Nhưng khi vừa lên đến bậc cuối cùng, một tiếng cười khẽ vang lên phía sau:

“Thở dễ chịu không?”

Cả hai quay lại. Dưới chân cầu thang, Hân đứng đó — mặt xanh nhợt, mắt mở to, miệng đeo mặt nạ oxy nứt vỡ, hơi thở phát ra từng tiếng xì khò khè.

“Trời ơi… Hân!” Quân la lên, định chạy xuống.

Minh kéo lại: “Đừng! Có gì sai sai!”

Nhưng Hân chậm rãi ngẩng lên, giọng méo mó vang ra qua mặt nạ:

“Bọn mình… vẫn còn một thử thách…

Phải hít… cùng nhau…”

Cô bước lên từng bậc, bước chân nặng nề, nước nhỏ tong tong từ áo.

Đèn nhấp nháy liên tục, bóng cô giật giật như hình trong phim hỏng.

Khi cô đến gần, Minh mới nhận ra — sau lớp kính mặt nạ là khuôn mặt búp bê y tá, nửa người, nửa nhựa.

Cả hai hét lên, lao ra cửa chính. Nhưng cánh cửa sắt đã bị khóa chặt.

Quân đập điên cuồng: “Ai đó! Mở ra!”

Từ phía sau, giọng “Hân” vọng tới:

“Không ai mở cả… vì bên ngoài cũng hết khí rồi.”

Minh quay lại, cầm con dao rạch thẳng mặt nạ.

Nhưng khi lưỡi dao chạm vào, cô gái biến mất như làn khói.

Chỉ còn mặt nạ rơi xuống đất, vỡ làm đôi, bên trong trống rỗng.

Sau vài phút, mọi thứ lại yên ắng.

Cửa tự bật mở, gió thổi ào ào vào như được giải phóng.

Cả hai ngã ra nền, thở dốc.

Khi lấy lại hơi, Quân run giọng hỏi:

“Giờ mày tin chưa…? Cái này không phải trò đùa đâu.”

Minh ngẩng lên, mắt vẫn nhìn về phía trong hầm:

“Không. Đây là một kịch bản. Ai đó đang điều khiển tất cả, quay lại mọi thứ, và biến tụi mình thành nhân vật trong trò chơi chết tiệt này.”

Anh cúi xuống, nhặt mảnh giấy trong phong bì lần nữa. Ở mặt sau có thêm một dòng mới, viết bằng mực vừa khô:

“Chào mừng người viết đến tầng hít thứ ba – nơi chữ nghĩa ngừng thở.”

Minh nắm chặt tờ giấy, mắt dại đi.

Trên cổ tay anh, một vết đỏ mờ hiện ra — hình tròn, có biểu tượng phổi bị gạch chéo.

Giống hệt dấu trên bức thư đầu tiên.

Trời bắt đầu sáng.

Nhưng trong không gian ẩm lạnh ấy, ánh sáng không làm mọi thứ tươi lên, mà chỉ khiến bóng tối rõ ràng hơn.

Minh ngẩng nhìn bầu trời xám xịt.

Anh biết đêm mai, sẽ còn lá thư tiếp theo.

Và lần tới, có thể… sẽ không còn ai đủ hơi để đọc nó nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×