bí ẩn mật thư tiếu khí

Chương 4: Thư Viện Ma Ám và Kẻ Gác Cổng U Sầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Minh tỉnh dậy với cảm giác nặng trĩu như vừa ngoi lên khỏi giấc mơ bị bóp cổ. Đầu anh nhức, ngực nóng rát mỗi khi hít vào, còn vết tròn đỏ trên cổ tay tối qua vẫn không trôi dù đã rửa nhiều lần. Căn phòng trọ sáng mờ trong làn sương sớm, hơi ẩm dày đặc, không khí ngột ngạt như thiếu oxy thật sự. Điện thoại rung, một tin nhắn hiện lên từ Quân: “Tao lấy được cái camera trong con búp bê rồi. Tới liền.” Minh chỉ kịp mặc áo, xỏ giày, rồi chạy sang phòng Quân ở tầng trên.

Cửa phòng mở hé, bên trong tối và bừa bộn. Ánh sáng xanh từ màn hình laptop hắt lên con búp bê y tá nửa mặt vỡ, một mắt gắn camera nhỏ, trông nó như đang nhìn chằm chằm vào anh. Giọng Quân khàn khàn vang phía sau: “Đừng đụng vào nó.” Minh quay lại, thấy bạn mình phờ phạc, mắt đỏ, hơi thở gấp. “Tao xem suốt đêm. Trong video có thứ gì đó… không phải người.” Minh ngồi xuống, “Cho tao xem.” Quân gật đầu, mở file “REC_003”.

Màn hình ban đầu đen sì, chỉ có tiếng gió rít, rồi hình ảnh dần hiện ra — cảnh căn phòng lạnh trong tầng hầm, chính nơi họ đã ở tối qua. Camera ghi từ góc mắt búp bê, thấy Minh đang kéo tấm khăn trắng, Quân đếm nhịp nín thở. Đến giây thứ năm mươi bảy, hình ảnh nhòe đi. Phía sau Minh xuất hiện một bóng người — giống hệt Hân, dáng nhỏ, tóc xõa, nhưng trong tấm kính phản chiếu của tủ lạnh phía sau lại không có ai. Chỉ thấy lớp hơi nước loang nhẹ như có người đang thở. Rồi hình ảnh tắt, để lại vài giây âm thanh thở đều đều sát ống kính. Cả hai im lặng. Quân nuốt nước bọt, giọng run: “Trong file có dòng ẩn, tao giải nén ra thấy ghi ‘Người viết – thử thách thứ ba: hồi sinh qua mắt quan sát’.”

Minh nhìn chằm chằm màn hình, mày nhíu lại. “Ai đó đang theo dõi tụi mình. Đây không phải trò đùa. Có thể là một nhóm nghiên cứu nào đó, kiểu thí nghiệm cảm giác thiếu khí.” Quân chau mày: “Thí nghiệm quái gì mà đáng sợ vậy?” Minh đáp khẽ: “Có thể là ảo thực. Nhưng có người thật điều khiển.” Anh chưa kịp nói dứt thì nhận ra một chấm đỏ nhỏ đang nhấp nháy trên tường. Minh tiến lại, giật mạnh. Một camera siêu nhỏ rơi xuống sàn. Quân tái mặt: “Ai gắn cái đó trong phòng tao?” Minh nhìn nó: “Người đang điều khiển trò chơi này. Họ biết hết, từng hơi thở của tụi mình.”

Không khí trong phòng đặc quánh. Quân ngồi phịch xuống ghế, nói nhỏ: “Tối qua tao mơ thấy Hân. Nó ngồi cạnh, hỏi tao ‘mày thở giùm tao được không’. Sáng dậy, trên giường có dấu bàn tay ướt.” Minh im lặng, vì sáng nay anh cũng nghe rõ tiếng thở ngay bên tai khi tỉnh dậy, dù phòng khóa kín. Cảm giác như có ai đó đang chia hơi thở với anh.

Hai người đem camera ra quán cà phê gần đó, tìm chỗ đông người để giảm sợ. Minh mở thêm một tệp dữ liệu khác trong thẻ nhớ, tên là “NOTE-EXPERIMENT.txt”. Chỉ vài dòng nhưng khiến cả hai nổi da gà: “Dự án Thở Lại – Giai đoạn 2 hoàn thành. 3 người tham gia: M01, Q02, H03. Thử nghiệm phản ứng khi thiếu oxy trong môi trường ảo thực. Nếu sống sót qua 3 vòng, tiến hành bước ‘Gắn kết ký ức’. Ghi chú: Đối tượng H03 phản ứng vượt ngưỡng. Mức thở: 0.” Quân đọc xong, tay run lẩy bẩy: “Mức thở 0… là chết hả?” Minh đáp: “Hoặc không còn trong cơ thể thật.” Cả hai nhìn nhau, không nói thêm.

Tiếng nhạc trong quán vang lên, ban đầu bình thường, rồi chuyển sang giai điệu có giọng nữ thì thầm: “Thở cùng nhau… hít cùng nhau…” Quân nhìn Minh, mặt trắng bệch. Minh vội tắt laptop, nhưng điện thoại anh rung ngay lập tức. Trên màn hình hiện thông báo: “#Thí_Nghiệm_Thiếu_Khí – người thứ ba sắp tỉnh lại (Trực tiếp).” Minh mở ra, tim đập loạn. Trên video là một căn phòng trắng, giữa phòng là Hân, nằm trên bàn kim loại, mặt đeo mặt nạ oxy, người khẽ run. Ở góc màn hình có đồng hồ đếm ngược: 00:09:59.

“Trời đất, họ đang phát trực tiếp!” – Quân gần như hét. Minh quan sát khung cảnh, thấy trên tường phía sau có dòng chữ “B2-05”. Anh nói nhanh: “Tầng hầm nhà xác. Họ ở đó.” Cả hai lập tức rời quán, gọi xe lao về khu nhà cũ. Tài xế nghe địa chỉ thì do dự: “Giờ này mà tới chỗ đó? Các cậu định làm gì?” Minh đáp ngắn: “Cứ lái đi.” Xe vừa dừng, hai người trèo qua cổng, chạy thẳng xuống tầng hầm.

Không khí lạnh và nặng. Mùi sắt gỉ và hơi thuốc khử trùng trộn nhau. Họ đi qua dãy hành lang ẩm ướt đến cánh cửa ghi “B2-05”. Bên trong sáng rực ánh đèn huỳnh quang. Cả căn phòng là trung tâm điều khiển – hàng chục màn hình hiển thị lại các đoạn video họ từng trải qua: cảnh Quân nín thở, cảnh Hân biến mất, cảnh Minh mở thư. Trên tường có bảng dữ liệu nhịp thở: Minh Nguyễn – 87%; Quân Trần – 91%; Hân Lê – 0%. Quân lùi lại, run rẩy. Minh nghiến răng: “Có người thật đang điều khiển tụi mình.”

Phía sau tấm kính lớn, một người mặc áo blouse trắng đang ghi chép, cạnh ông ta là Hân – nằm im, mặt nhợt, nhịp tim yếu. Minh đập tay vào kính: “Cô ấy còn sống, dừng lại ngay!” Người kia quay lại, giọng phát qua loa méo mó: “Đừng lo, cô ấy đang hít thay phần của hai cậu.” Minh chết lặng: “Hít thay?” Người kia nói tiếp: “Dự án này mô phỏng giai đoạn cận tử. Cô gái đó đi xa hơn dự kiến. Giờ chỉ còn một cách để cứu – một trong hai người phải ngừng thở.”

Căn phòng im phăng phắc. Quân hoảng loạn lùi lại: “Không đời nào!” Minh gào lên: “Mày điên à?! Ai cho phép làm vậy!” Người đàn ông chỉ lên camera trên trần: “Các cậu cho phép rồi, khi mở bức thư đầu tiên.” Rồi ông ta nhấn nút. Ngay lập tức, không khí bị rút dần. Tai Minh ù lên, ngực co thắt, Quân ngã xuống cố hít nhưng vô vọng. Minh nhào tới bảng điều khiển, đập mạnh: “Dừng lại! Tao chịu thay cô ấy!”

Giọng qua loa đáp lại: “Người viết đã chọn. Tiến hành vòng cuối.” Cửa kính mở. Minh lao đến bên Hân, tháo mặt nạ oxy, hít một hơi rồi truyền lại cho cô. “Cố lên, Hân, thở đi!” Cô khẽ mở mắt, môi run run: “Minh… đừng… thở nữa…” Rồi đèn vụt tắt. Không còn âm thanh, không khí, chỉ còn khoảng trống đặc quánh.

Khi Minh mở mắt, anh đang nằm giữa một căn phòng trắng toát, không cửa, không người. Trước mặt là chiếc bàn có laptop mở sẵn trang tieuthuyen.vn. Trên màn hình hiển thị tựa truyện: “Bí Ẩn Mật Thư Thiếu Khí – Tác giả: Minh Nguyễn.” Dưới đó là dòng chữ: Đã hoàn thành chương 4 – kích hoạt vòng cuối. Minh ngẩng lên, thấy trước mặt là tấm gương lớn. Trong gương, phản chiếu một người đeo mặt nạ oxy nứt vỡ – chính là anh. Anh chạm vào, hình phản chiếu mỉm cười, giọng khàn khàn vang lên: “Cuối cùng thì, người viết cũng ngừng thở.”

(Hết chương 4)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×