bí ẩn mật thư tiếu khí

Chương 5: Khi người viết tỉnh dậy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không có tiếng mưa, cũng không có hơi thở nào ngoài Minh. Không khí trong căn phòng trắng phẳng lì, tĩnh đến mức chỉ cần anh cử động tay, âm thanh vang vọng như trong đầu chính mình. Minh nhìn quanh – bốn bức tường đều trơn nhẵn, không cửa sổ, không cửa ra vào. Mọi thứ sạch đến vô lý. Trên bàn, chiếc laptop vẫn sáng, màn hình dừng ở trang tieuthuyen.vn với tiêu đề truyện “Bí Ẩn Mật Thư Thiếu Khí – Tác giả: Minh Nguyễn.” Phía dưới, dòng chữ nhỏ hơn dần hiện ra, như có ai đang gõ tiếp: “Vòng cuối – Người viết tỉnh lại trong chính câu chuyện của mình.”

Minh ngồi lặng. Tim anh đập nhanh, nhưng không biết là do sợ hay do không khí trong phòng đang mỏng dần. Anh khẽ hít vào – không có mùi gì, chỉ là hơi trống rỗng. Giống như anh đang thở vào hư vô. Anh đứng dậy, thử tìm xem tường có khe nứt, có cánh cửa nào ẩn sau lớp sơn trắng không, nhưng không. Cả căn phòng im phăng phắc, đến cả tiếng tim anh cũng vang như vọng lại.

Anh nhìn lại chiếc laptop. Con trỏ chuột nhấp nháy, rồi tự gõ tiếp dòng chữ mới:

“Người viết có thể thoát ra, nếu viết xong chương cuối.”

Minh chậm rãi ngồi xuống ghế. Bàn phím lạnh ngắt dưới tay. Dù trong lòng hoang mang, anh vẫn mở file soạn thảo mới. Tiêu đề hiện ra: Chương 5 – Khi người viết tỉnh dậy. Ngay giây đó, anh nhận ra — mọi thứ đang xảy ra trong truyện, và truyện đang tiếp tục tự viết chính nó.

Khi anh gõ những dòng đầu tiên, màn hình khẽ rung. Không khí trong phòng đổi khác – lạnh hơn, nặng hơn. Dòng chữ hiện ra:

“Khi người viết bắt đầu viết, thế giới thật sẽ mờ dần.”

Ánh sáng trong phòng nhấp nháy. Bóng người nào đó thoáng qua phía sau anh, phản chiếu mờ trên màn hình. Minh giật mình quay lại – không có ai. Nhưng trên bàn xuất hiện một phong bì vàng mới, y hệt những bức mật thư trước đây. Anh cầm lên. Trên mặt phong bì ghi:

“Lá thư cuối cùng – Dành cho người biết viết và người đã ngừng thở.”

Bên trong chỉ có một tờ giấy nhỏ, ghi bằng chữ run rẩy:

“Nếu muốn kết thúc, hãy nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên.

Kẻ viết phải hít hơi cuối cùng để viết ra sự thật.”

Minh siết chặt lá thư, đầu óc quay cuồng. Khoảnh khắc đầu tiên – là khi anh nhận được bức thư trước cửa phòng trọ. “Gửi người còn thở.” Lúc đó anh đã nghĩ chỉ là trò đùa, nhưng giờ, có lẽ mọi thứ bắt đầu từ chính quyết định đó. Anh nhớ đến Hân và Quân – không biết họ còn sống không, hay chỉ còn trong những dòng dữ liệu thí nghiệm. Anh tự hỏi, nếu đây là thế giới ảo, liệu anh còn cơ thể thật ở ngoài kia không? Hay anh đã chết ngay từ khi bước vào tầng hầm?

Tiếng loa nhẹ vang lên trên trần. Một giọng nói quen thuộc, là giọng của người đàn ông đeo mặt nạ phòng độc hôm trước:

“Chúc mừng, người viết đã đi đến giai đoạn cuối.

Bây giờ, hãy viết để tồn tại.

Mỗi dòng chữ là một nhịp thở, và nếu anh dừng… câu chuyện sẽ dừng theo.”

Minh siết tay. Anh mở trình soạn thảo, gõ liên tục, kể lại tất cả – những đêm đầu tiên, lá thư “thiếu khí”, Hân biến mất, căn phòng lạnh, thí nghiệm, người đeo mặt nạ. Khi anh gõ, không khí trong phòng trở nên ấm hơn, như thể mỗi câu chữ giúp anh thở dễ hơn. Nhưng càng viết, bàn tay càng nặng, tim đập loạn nhịp. Có lúc, màn hình mờ đi, hình ảnh Hân hiện ra trong nền trắng – cô ngồi ngay bên, nhìn anh với đôi mắt buồn, khuôn mặt vẫn nhợt nhạt.

“Minh,” cô nói, giọng nhỏ đến mức chỉ như hơi thở. “Đừng viết nữa. Ở đây không ai thoát ra được đâu.” Anh dừng tay, nhìn cô. “Hân, mày còn sống hả?” Cô lắc đầu, nụ cười méo: “Tao chưa biết. Tao chỉ biết… mỗi lần mày viết, tao lại nhớ cách thở.” Nói xong, cô đưa tay đặt lên bàn phím, như muốn ngăn anh lại. Nhưng bàn tay cô xuyên qua không khí, mờ như khói.

Minh run rẩy, nhưng vẫn tiếp tục gõ. “Nếu tao dừng, mày sẽ biến mất.” Hân nhìn anh, nước mắt chảy lặng lẽ. “Còn nếu mày tiếp tục, chính mày sẽ tan.” Giọng cô dần hòa vào tiếng loa: “Người viết không được tồn tại cùng câu chuyện.”

Đột nhiên, màn hình laptop tự động tách ra làm hai. Một bên hiển thị hình Minh đang gõ, bên kia hiển thị hình Quân – nằm trên sàn ở phòng điều khiển, mặt trắng bệch nhưng vẫn còn thở. Bên dưới là dòng chữ:

“Chỉ một người có thể trở lại.”

Minh nhìn Hân, rồi nhìn màn hình. Trong lòng dâng lên cảm giác nghẹn ngào lẫn giận dữ. “Mày muốn tao chọn ai sống à?” Giọng loa đáp lạnh lùng:

“Không phải tao. Chính câu chuyện sẽ chọn.”

Anh ném lá thư xuống bàn, hít một hơi thật sâu. “Nếu tụi bây muốn kết thúc, thì tao sẽ viết đoạn kết.” Anh gõ thật nhanh: “Người viết bước ra khỏi phòng trắng. Ngoài kia là hành lang cũ, dẫn tới nơi ánh sáng lọt vào. Mỗi bước đi, anh nghe rõ nhịp tim của mình – và của những người đã chết.”

Ngay khi dòng chữ xuất hiện, tường trước mặt tách ra làm đôi, để lộ hành lang dài, trắng mờ như khói. Minh đứng dậy, tiến vào. Mỗi bước đi, không khí trở nên loãng hơn, nhưng ánh sáng cuối hành lang lại sáng dần lên. Anh nghe giọng Quân vang đâu đó: “Minh… quay lại…” Giọng Hân nối tiếp: “Đi đi, đừng dừng, nếu mày muốn sống.” Anh không biết phải tin ai, chỉ tiếp tục bước.

Cuối hành lang là một cánh cửa sắt, trên đó khắc dòng chữ: “Thực tại – mở bằng hơi cuối.” Minh cười nhạt. “Lại nữa à…” Anh lấy hết hơi, hít sâu, rồi đẩy cửa. Cánh cửa bật mở cùng lúc anh cảm thấy phổi mình như bị siết chặt.

Ánh sáng trắng chói lòa. Minh ngã xuống, mắt nhắm nghiền. Khi mở mắt lại, anh thấy trần nhà loang lổ, tiếng quạt máy, mùi thuốc khử trùng. Xung quanh là phòng bệnh, máy đo nhịp tim kêu tít tít đều đặn. Một y tá đang đứng bên, nhìn anh kinh ngạc. “Anh tỉnh rồi à? Lạ thật, anh hôn mê ba ngày.” Minh cố nói, nhưng giọng khàn đặc: “Ba ngày? Tôi… tôi ở đâu?” “Bệnh viện thành phố. Người ta tìm thấy anh bất tỉnh trong khu nhà xác cũ.”

Anh muốn hỏi Hân và Quân, nhưng cổ họng quá khô. Y tá hiểu ý, lắc đầu: “Không có ai đi cùng anh cả.” Minh im lặng, nhìn ra cửa sổ. Ánh sáng ngoài trời chói nhưng nhợt nhạt. Anh hít một hơi – lần đầu tiên sau nhiều ngày, anh cảm thấy thật sự có không khí.

Vài giờ sau, cảnh sát đến hỏi. Họ nói tìm thấy anh cùng chiếc laptop bị vỡ và con búp bê y tá nửa mặt. Dữ liệu trong laptop chứa một bản thảo truyện dở dang tên Bí Ẩn Mật Thư Thiếu Khí. Phần cuối dừng ở dòng: “Khi người viết mở mắt, câu chuyện vẫn chưa kết thúc.” Họ hỏi anh có biết gì không, anh chỉ lắc đầu. Mọi ký ức mờ nhòe, như vừa mơ vừa thật.

Ba ngày sau khi ra viện, Minh quay lại khu nhà cũ. Cổng đã bị phong tỏa, treo bảng “Cấm vào – khu vực sập.” Anh đứng nhìn, lòng rối bời. Một cơn gió thổi qua, khiến cỏ dại lay động. Anh cúi xuống, thấy giữa nền xi măng có mảnh giấy ố vàng, nửa chôn dưới đất. Anh nhặt lên, mở ra – bên trong là dòng chữ nguệch ngoạc:

“Người viết đã thở lại. Nhưng kẻ đọc thì chưa.”

Minh cười khẽ, rồi bỏ tờ giấy vào túi. Lúc anh quay lưng định đi, điện thoại trong túi rung lên. Màn hình sáng, hiện thông báo: “tieuthuyen.vn – Có bình luận mới trong truyện ‘Bí Ẩn Mật Thư Thiếu Khí’.” Anh mở ra. Bình luận đầu tiên viết:

“Câu chuyện này hay quá. Nhưng sao tác giả lại ngừng giữa chừng?”

Ngay dưới là phản hồi của tài khoản “H03”:

“Vì người viết vẫn đang học cách thở.”

Minh đứng chết lặng. Bầu trời trên đầu xám như tro. Anh chợt thấy hơi thở của mình mỏng dần, không còn cảm giác thật nữa. Tiếng gió vang trong tai giống hệt tiếng máy thở đêm đầu tiên.

Đêm đó, trong căn phòng trọ, Minh mở laptop. Màn hình bật sáng, trang tieuthuyen.vn tự động mở lại. Ở mục “Bản thảo mới”, hệ thống tự tạo một dòng tiêu đề: “Bí Ẩn Mật Thư Thiếu Khí – Phần 2.” Phía dưới là dòng chữ gợi ý nhạt dần:

“Người viết đã tỉnh. Đến lượt người đọc… nín thở.”

Anh nhìn màn hình, tay run, rồi mỉm cười. Một nụ cười mệt mỏi, lẫn giữa sống và chết. Anh mở phần nhập liệu, gõ dòng đầu tiên của chương kế: “Đêm ấy, có ai đó gõ cửa phòng tôi. Khi mở ra, chỉ thấy một lá thư vàng, đề rằng – gửi người còn thở.”

Màn hình chớp nhẹ. Đèn trong phòng vụt tắt. Ở ngoài kia, mưa bắt đầu rơi lại – từng giọt nhỏ, đều, lạnh, và ướt như một nhịp thở vừa dừng giữa chừng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×