Tôi không biết mình đọc câu chuyện này từ khi nào. Có thể là trong một buổi tối mưa, khi lướt trang tieuthuyen.vn và thấy cái tiêu đề lạ: “Bí Ẩn Mật Thư Thiếu Khí.” Phần mô tả ngắn gọn: “Một trò chơi giữa hơi thở và cái chết.” Tôi bấm vào chỉ vì tò mò, không ngờ rằng từ lúc ấy, mỗi hơi tôi hít vào đều nặng hơn, mỗi đêm tôi đều nghe tiếng gõ cửa giống hệt trong truyện.
Ban đầu, tôi tưởng chỉ là hiệu ứng tâm lý. Nhưng càng đọc, tôi càng có cảm giác ai đó đang nhìn mình từ phía sau màn hình. Mỗi lần lướt chuột, tôi thấy bóng mờ phản chiếu trong kính. Còn phần bình luận của truyện, lúc đầu chỉ có vài người, sau đó dần xuất hiện hàng trăm, rồi hàng ngàn. Lạ ở chỗ, tất cả họ đều dùng những tài khoản không có ảnh đại diện, tên chỉ là những ký hiệu như “M01”, “H03”, “Q02”… y hệt trong truyện. Và khi tôi kéo xuống cuối cùng, có một dòng bình luận mới đăng cách đây một phút:
“Nếu bạn đang đọc dòng này, bạn đã là phần tiếp theo.”
Tôi thoát trang ngay. Nhưng chỉ vài giây sau, màn hình máy tính đen thui, rồi bật sáng trở lại. Trên đó, hiện dòng chữ: “Chào mừng người đọc mới – Dự án Thở Lại: Giai đoạn 3.” Tôi tưởng bị hack, rút dây mạng, nhưng laptop vẫn tiếp tục gõ ra chữ, dù tôi không chạm tay vào:
“Đêm nay, 0h00, người đọc sẽ nhận được mật thư đầu tiên.”
Tôi nghĩ có kẻ đùa ác. Nhưng lúc đó, tôi không biết rằng, trò đùa này sẽ không dừng lại.
Đêm ấy, đúng 0h00, có tiếng gõ cửa thật. Tôi sống một mình, căn hộ nhỏ ở tầng năm, không ai lên vào giờ đó cả. Tôi đứng dậy, tim đập dồn, đi ra. Trước cửa có một phong bì vàng ố, giống hệt những gì truyện tả. Tôi định không mở, nhưng bàn tay run đến mức tự động bóc ra. Bên trong chỉ có vài dòng chữ:
“Người đọc cũng thở.
Hãy nhớ, đừng ngừng khi câu chuyện chưa kết thúc.”
Dưới dòng chữ là ký hiệu hình phổi bị gạch chéo. Tôi không hiểu. Nhưng khi cầm lá thư, tôi cảm giác không khí trong phòng mỏng đi thật. Đèn chớp liên tục, điện thoại mất sóng. Tôi vội vứt lá thư vào thùng rác, nhưng sáng hôm sau, nó lại nằm ngay trên bàn làm việc, khô ráo, ngay ngắn, và sạch hơn hôm trước.
Tôi thử xé, thử đốt. Không cháy.
Ngày thứ hai, khi mở lại trang truyện, tôi thấy một chương mới xuất hiện: “Chương 6 – Hậu ký của người đọc.” Tôi chưa kịp đọc thì con trỏ chuột tự di chuyển, mở ra. Dòng đầu tiên viết:
“Tôi không biết mình đọc câu chuyện này từ khi nào…”
Tôi chết lặng. Đó là chính câu mở đầu mà tôi vừa kể lại vài phút trước, như thể ai đó đang ghi lại mọi suy nghĩ của tôi. Tôi thử tắt máy, nhưng màn hình không tắt. Thay vào đó, giọng nói phát ra qua loa laptop – giọng nam trầm, khàn, giống nhân vật Minh trong truyện:
“Xin chào. Tôi là người viết. Tôi không còn ở đây, nhưng câu chuyện thì vẫn thở.”
Giọng nói đều đặn, như đang đọc lời trong đầu tôi. “Bây giờ,” nó nói, “đến lượt bạn kể lại.”
Đêm đó, tôi mơ thấy một hành lang trắng dài, trơn bóng, lạnh lẽo. Cuối hành lang có một cánh cửa thép, trên đó khắc dòng chữ “Nơi dành cho người đọc”. Tôi nghe thấy tiếng ai đó đếm – mười ba, mười hai, mười một – nhịp đếm chậm rãi, xen giữa là tiếng thở dài yếu ớt. Tôi chạy, nhưng không tiến được, chỉ thấy mình hít thở ngày càng khó. Khi đồng hồ đếm đến một, cánh cửa mở, bên trong là hàng ngàn màn hình phát cùng một đoạn video – cảnh tôi đang ngồi trước laptop, gõ lại chính giấc mơ này.
Tôi tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm áo. Laptop vẫn mở, và trên màn hình là đoạn văn tôi chưa bao giờ gõ.
Sáng hôm sau, tôi thử gửi email đến quản trị trang tieuthuyen.vn để báo lỗi. Họ trả lời ngắn gọn: “Không có truyện nào tên ‘Bí Ẩn Mật Thư Thiếu Khí’ trong hệ thống. Có thể bạn nhầm trang.” Tôi gửi lại đường link, nhưng khi họ truy cập, chỉ hiện lỗi 404. Trong khi tôi vẫn nhìn thấy nó bình thường.
Tôi bắt đầu nghĩ mình bị ảo giác. Nhưng rồi điện thoại báo tin nhắn mới từ số lạ:
“Bạn không ảo. Bạn chỉ đang ở chương tiếp theo.”
Tôi ném điện thoại xuống bàn, hít mạnh một hơi. Lúc đó mới nhận ra — tôi không còn nghe được âm thanh hít vào của chính mình. Không khí vẫn vào phổi, nhưng im lặng hoàn toàn, như thể hơi thở bị tắt tiếng.
Buổi tối, tôi lại mở trang truyện, định xóa tài khoản. Nhưng hệ thống hiện thông báo: “Tác giả H03 đã mời bạn cộng tác viết phần 2.” Tôi thoát ra, nhưng trình duyệt tự mở cửa sổ mới, hiển thị trang soạn thảo với tiêu đề sẵn: Chương 1 – Người đọc mở thư. Con trỏ chuột nhấp nháy, bàn phím lạnh toát. Tôi không gõ, nhưng chữ vẫn hiện lên từng dòng, viết đúng những gì tôi đang nghĩ:
“Người đọc đang ngồi, tay đặt lên bàn phím, giữa đêm. Ngoài cửa, có tiếng gõ nhịp ba lần. Và nếu người đó đọc đến dòng này, nghĩa là họ đã nghe thấy tiếng gõ thật.”
Tôi rụt tay lại. Tim đập mạnh. Rồi đúng lúc đó — cốc, cốc, cốc. Ba tiếng gõ cửa vang lên thật. Tôi đứng chết trân. Mọi thứ trong phòng im phăng phắc. Tôi định hét, nhưng cổ họng nghẹn lại. Từ khe cửa, có một tờ giấy vàng trượt vào, chậm rãi như bị ai đó đẩy nhẹ. Tôi nhìn nó, không dám nhặt.
Trên mặt giấy, nét chữ run run:
“Bạn không chỉ đọc, bạn đang tiếp tục viết.”
Sau đó, tôi không nhớ rõ mọi chuyện. Chỉ biết vài ngày liền, tôi liên tục thấy những người lạ quanh khu tôi sống – có người mặc áo blouse trắng, có người đeo mặt nạ y tế, có người mang máy ảnh. Họ không nói gì, chỉ đứng nhìn tôi rồi đi. Tôi cố thuyết phục bản thân đó chỉ là trùng hợp. Nhưng đêm hôm đó, khi soi gương, tôi thấy phía sau mình có thêm một bóng người – mờ, dài, đang cúi đầu.
Tôi quay lại, không có ai. Nhưng trên gương, bằng hơi nước, hiện dòng chữ: “Người viết vẫn đang thở qua bạn.”
Tôi bắt đầu mất ngủ. Mỗi khi nhắm mắt, tôi nghe tiếng bàn phím gõ chậm rãi, như ai đó đang viết thay mình. Mở mắt ra, màn hình laptop lại sáng. Lúc thì là dòng tường thuật về tôi, lúc thì là cảnh cũ của Minh, Hân và Quân, nhưng các nhân vật giờ đều không có mặt – thay vào đó là dòng mô tả: “Người đọc mới xuất hiện, hơi thở ổn định, nhịp tim tăng.”
Tôi đã thử nộp máy tính cho cảnh sát. Họ kiểm tra, nói không thấy dữ liệu nào tên “Bí Ẩn Mật Thư Thiếu Khí”. Tất cả chỉ là ổ trống. Khi tôi mang về, bật lại, mọi thứ lại hiện ra. Trang truyện vẫn còn, và có thêm một chương mới: “Chương 7 – Họ sẽ đọc thay bạn.” Nhưng nó bị khóa, hiển thị dòng nhắc: “Sẽ mở khi người đọc ngừng thở lần đầu.”
Tôi bắt đầu đếm từng hơi hít vào, cố không nghĩ đến câu đó. Nhưng càng cố, tôi càng thấy mình hít nhanh hơn, gấp gáp hơn, như phổi bị ai điều khiển. Và giữa lúc đang thở, có tiếng ai đó thì thầm ngay bên tai: “Đừng sợ. Tất cả chỉ là trang viết.”
Tôi giật mình nhìn quanh. Không ai cả. Nhưng trong laptop, con trỏ lại nhấp nháy, rồi tự gõ:
“Hắn bắt đầu tin rằng mình chỉ là nhân vật.”
Tôi không biết mấy ngày sau đó mình sống thế nào. Giấc ngủ, bữa ăn, hơi thở đều trở nên xa lạ. Mỗi sáng thức dậy, tôi thấy lá thư vàng nằm ngay ngắn trên bàn, y như cũ, chữ ngày càng rõ hơn. Lần cuối tôi mở nó ra, bên trong chỉ có một câu:
“Nếu bạn kể lại câu chuyện này, người khác sẽ thở thay bạn.”
Tôi không hiểu hết, chỉ biết từ hôm đó, máy tính của tôi liên tục báo có người truy cập trái phép vào tài khoản tieuthuyen.vn của tôi. Mỗi khi mở lên, có thêm một người theo dõi mới, một bình luận mới. Tất cả đều viết cùng một câu: “Tôi cũng đã nhận được thư.”
Giờ tôi không chắc mình đang ở đâu – trong thế giới thật hay trong truyện. Tôi chỉ biết rằng, mỗi khi kể lại những gì xảy ra, tôi lại nghe thấy tiếng thở yếu dần quanh mình. Và nếu bạn đang đọc đến đây, hãy thử dừng lại một chút, nghe xem... có tiếng ai đang hít cùng bạn không?
Đêm nay, tôi không định mở laptop nữa. Nhưng khi đi ngang bàn, màn hình tự sáng, hiển thị giao diện quen thuộc của tieuthuyen.vn. Ở góc dưới có thông báo: “Tác giả Minh Nguyễn vừa đăng chương 6.” Tôi nhìn kỹ tiêu đề: “Hậu ký của người đọc.” Dưới phần tác giả là một dòng tên nhỏ, mới được thêm: “Đồng tác giả: [Tên tôi].”
Tôi thấy lạnh toát. Không ai khác biết tên tôi trừ chính tôi. Tôi cố gắng tắt máy, nhưng bàn phím không phản hồi. Dòng chữ cuối cùng hiện lên, từng ký tự chậm rãi, chắc nịch:
“Người đọc đã hoàn thành nhiệm vụ.
Câu chuyện đã có hơi thở mới.
Từ giờ, hãy để những người khác đọc thay bạn.”
Tôi không nhớ gì sau đó, chỉ biết sáng hôm sau, hàng xóm gõ cửa vì nghe tiếng bàn phím gõ suốt đêm. Họ nói tôi ngồi im, mắt mở, máy tính vẫn sáng, trên màn hình chỉ còn một trang trắng với dòng chữ duy nhất:
“Gửi người còn thở.”