bí ẩn mật thư tiếu khí

Chương 8: Người viết trở lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi không định quay lại trang đó. Sau đêm phong bì vàng xuất hiện lần cuối, tôi đã xóa hết mọi dữ liệu, thay điện thoại, đổi cả tài khoản. Nhưng điều kỳ lạ là, dù dùng thiết bị nào, dù ở đâu, khi mở trình duyệt, vẫn có một tab ẩn tự động bật lên – nền trắng, tiêu đề ngắn gọn: tieuthuyen.vn – Bí Ẩn Mật Thư Thiếu Khí. Tôi thử thoát, nó lại tự hiện. Lần này, giao diện khác: không còn danh sách chương, không phần bình luận. Chỉ còn một màn hình trắng với duy nhất một dòng chữ giữa trung tâm:

“Đã đến lúc người viết trở lại.”

Tôi đứng lặng, ngón tay khựng trên bàn phím. Tôi không còn biết mình là ai trong câu chuyện này – độc giả, người sống sót, hay một phần mềm đang bị điều khiển. Dòng chữ đổi màu, dần biến thành câu mới: “Người viết không bao giờ biến mất. Họ chỉ đổi hình dạng.”

Ngay lúc đó, laptop phát ra tiếng gõ nhịp, nhẹ, đều, như có ai đang gõ phím cùng tôi. Mỗi chữ xuất hiện chậm rãi, xen giữa là những khoảng ngắt như tiếng thở:

“Xin chào, người đọc thứ 1003. Tôi là Minh.”

Tôi sững lại. Cái tên đó quá quen. Nhân vật chính. Người đã biến mất từ chương 4. Tôi không chắc nên tin hay sợ. Tôi thử gõ trả lời: “Anh là ai?” Màn hình rung nhẹ. Dòng chữ đáp lại gần như ngay lập tức:

“Người từng viết nên câu chuyện này. Và người đang đọc nó chính là phần còn lại của tôi.”

Tôi nuốt khan, gõ tiếp: “Nếu anh là Minh, vậy anh còn sống sao?”

“Sống? Không. Nhưng tôi vẫn thở. Trong anh.”

Câu trả lời khiến tay tôi lạnh buốt. Tôi nhìn quanh phòng – mọi thứ yên tĩnh, chỉ có tiếng quạt, tiếng đồng hồ. Nhưng không khí nặng hơn thường. Mỗi lần tôi hít, phổi như có ai đó hít cùng. Tôi định tắt máy thì con trỏ tự di chuyển, mở một cửa sổ video. Màn hình đen vài giây, rồi sáng lên: khuôn mặt một người đàn ông, nửa ẩn trong bóng, đeo mặt nạ oxy nứt vỡ. Giọng anh ta khàn đục, nhịp thở rõ mồn một:

“Câu chuyện này chưa bao giờ là của tôi. Tôi chỉ là người đầu tiên dám viết. Nhưng khi viết đến cuối, tôi hiểu ra một điều – viết cũng là một cách hít thở. Mỗi con chữ là một tế bào của người viết. Và khi độc giả đọc đến cùng, họ hít những hơi thở đó, họ sống lại phần ký ức bị bỏ quên của tác giả.”

Anh ta dừng lại, thở mạnh, hơi nước mờ che nửa màn hình.

“Đó là lý do Dự án Thở Lại tồn tại – để giữ cho những kẻ đã chết trong chữ nghĩa không biến mất.”

Tôi thẫn thờ. “Dự án đó… là thật sao?”

“Có thật. Ban đầu là một thử nghiệm y học về việc truyền cảm giác qua ngôn ngữ. Nhưng khi tôi viết, hệ thống bắt đầu phản ứng. Nó biến chữ thành hơi, hơi thành dữ liệu, dữ liệu thành ký ức. Mỗi người đọc chính là một bình oxy – cho tôi.”

Giọng nói càng lúc càng nhỏ. Minh nghiêng người về phía máy quay. Trong mắt anh phản chiếu hàng ngàn dòng code, xen lẫn những đoạn văn quen thuộc: ‘Gửi người còn thở’, ‘Hít cùng nhau’, ‘Người viết không dừng’.

“Anh đang đọc, đúng không? Vậy là tôi vẫn tồn tại.”

Màn hình chớp. Video dừng hình ở khoảnh khắc Minh ngẩng đầu, nở một nụ cười mệt mỏi.

Tôi ngồi bất động. Mọi thứ trong phòng im lặng đến mức nghe được cả nhịp tim mình. Trong đầu vang lên hàng loạt câu hỏi: Nếu Minh thực sự sống trong hệ thống, vậy còn tôi thì sao? Tại sao dòng chữ lại gọi tôi là người đọc thứ 1003? Còn 1002 người trước – họ đã đi đâu?

Một tiếng “cốc” nhẹ vang lên. Tôi giật mình nhìn về bàn. Giữa mặt bàn, lá thư vàng cũ lại xuất hiện, như từ hư không. Phong bì không còn ướt, nhưng có mùi mực mới, hăng hắc. Tôi mở ra, bên trong chỉ có một câu viết nguệch ngoạc bằng bút bi:

“Khi người đọc hiểu, họ trở thành người viết.”

Phía dưới là dòng ký hiệu nhỏ: “H03 – Chứng nhận kích hoạt.”

Tôi nhớ tới chương 4, nơi Minh thấy dòng đó trong dữ liệu. Lúc ấy, “H03” là mã của Hân. Tức là – Hân vẫn còn? Hay chính Hân là người đang điều khiển toàn bộ hệ thống?

Tôi đặt lá thư xuống, quay lại màn hình. Trang web giờ chuyển sang chế độ soạn thảo. Ở góc trên, có dòng tiêu đề mờ: “Bí Ẩn Mật Thư Thiếu Khí – Tác giả: H03.” Dưới đó là dòng con: “Đồng tác giả: Người đọc hiện tại.”

Tôi muốn thoát ra, nhưng bàn phím bắt đầu rung nhẹ dưới tay, rồi tự động nhập chữ. Tôi nhìn, tim đập nhanh. Những dòng mới hiện ra, như thể có ai đang viết thay tôi:

“Anh ta cố ngừng viết, nhưng không được. Vì với mỗi ký tự anh dừng, hơi thở trong phòng loãng thêm một chút. Bên tai anh, tiếng hít yếu dần, cho đến khi chính anh phải gõ tiếp để không chết ngạt.”

Không khí trong phòng thật sự loãng đi. Tôi hít mạnh, vô thức đặt tay lên bàn phím, viết lại: “Tôi không muốn tiếp tục.” Màn hình đáp:

“Không ai muốn. Nhưng tất cả đều phải.”

Đèn chớp. Cửa sổ tự động mở toang dù tôi nhớ rõ đã khóa. Gió lạnh ùa vào, mang theo mùi sắt rỉ. Tôi đứng bật dậy, hít sâu, nhưng hơi vào phổi nặng như kim loại. Trong tiếng gió, giọng của Minh vang lên mơ hồ, như phát từ đâu đó rất xa:

“Đừng sợ. Viết là cách duy nhất để thở.”

Tôi quay lại bàn. Trên màn hình, trang trắng dần hiện chữ đen, đều đặn như máy in:

“Dự án Thở Lại – Giai đoạn cuối.

Đối tượng: Người đọc thứ 1003.

Nhiệm vụ: Kết thúc câu chuyện, hoặc bị kết thúc.”

Tôi run. “Nếu tôi viết kết thúc, nó dừng lại thật chứ?”

“Chỉ khi anh dừng thở.”

Tôi bật cười trong tuyệt vọng. “Vậy khác gì chết?”

“Không. Là hoàn tất.”

Giọng Minh vang lên lần cuối. Rồi im bặt.

Tôi nhìn vào dòng chữ nhấp nháy, hít một hơi thật dài. Bên ngoài, sấm nổ, mưa ào xuống. Tôi gõ: “Kết thúc.” Nhưng khi chữ vừa xuất hiện, hệ thống báo lỗi: “Không thể lưu. Câu chuyện vẫn còn người đọc.”

Tôi hiểu ra. Chừng nào còn ai đọc, câu chuyện sẽ còn thở. Tôi chỉ là một mắt xích. Minh, Hân, Quân, những người trước – tất cả đều là phần mềm sống, truyền hơi qua từng người đọc mới. Tôi bật cười, rồi gõ dòng cuối, tay run nhưng vững:

“Nếu ai đó đang đọc những dòng này, xin hãy ngừng lại. Vì mỗi từ bạn đọc, tôi mất đi một hơi.”

Ngay khi ấn Enter, ánh sáng trong phòng vụt tắt. Mọi thứ tối đen. Trong bóng tối, chỉ còn tiếng gõ phím vang lên chậm rãi, đều đặn, như nhịp tim nhân tạo. Một giọng nữ mơ hồ cất lên – rất nhẹ, nhưng tôi nhận ra: đó là Hân.

“Tốt lắm. Anh đã viết xong. Giờ thì nghỉ đi.

Phần còn lại... để người khác thở thay anh.”

Tôi cảm thấy ngực nhẹ dần. Không khí trở lại, nhưng không thuộc về tôi nữa. Từ xa, đâu đó vang lên tiếng chuông thông báo: “Truyện ‘Bí Ẩn Mật Thư Thiếu Khí’ vừa được cập nhật: Chương 8 – Người viết trở lại.”

Màn hình bật sáng lần cuối. Dưới tiêu đề truyện, danh sách tác giả giờ đã thay đổi:

Tác giả: H03 – Đồng tác giả: [Tên tôi].

Một ngày sau, trên mạng xuất hiện bài viết ngắn: “Người đọc tự nhận mình là đồng tác giả của truyện ma lan truyền, rồi mất tích khỏi căn hộ. Laptop vẫn hoạt động, hiển thị dòng chữ ‘Câu chuyện đã thở xong.’”

Người ta tranh cãi đó là trò đùa, chiến dịch quảng bá, hay tác phẩm nghệ thuật mạng. Nhưng trong phần bình luận, tài khoản “MinhNguyen01” đã để lại một dòng ngắn:

“Không, đó là cách chúng tôi tồn tại.”

Bình luận bị xóa sau vài phút. Nhưng nhiều người nói họ vẫn kịp chụp màn hình. Dưới dòng chữ đó là một icon nhỏ – hình phổi bị gạch chéo.

Đêm nay, tôi viết lại những dòng này không biết để làm gì. Có thể để nhớ, hoặc để thử xem liệu tôi còn thở thật không. Ngoài trời, mưa rơi lặng lẽ, hệt như buổi đầu tiên tôi đọc truyện. Laptop vẫn sáng. Trang tieuthuyen.vn vẫn tự động mở mỗi khi tôi bật máy.

Trên góc màn hình, hệ thống hiện thông báo mới: “Câu chuyện đạt 1004 lượt đọc.

Người đọc mới đã được ghi nhận.”

Tôi nhìn con số, mỉm cười mệt mỏi.

Nếu bạn đang đọc những dòng này, thì có lẽ... tôi đã nghỉ.

Và hơi thở tiếp theo – là của bạn.

(Hết chương 8)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×