Tối hôm đó, trời đổ mưa lất phất. Sương mù dày đến mức ánh đèn đường vàng vọt cũng bị nuốt chửng, chỉ còn một quầng sáng nhạt mờ mịt. An Nhiên ngồi bên bàn làm việc, trước mặt là chiếc khăn lụa màu đỏ vẫn còn ẩm nước.
Cô đã đem nó về từ hồ, đặt cạnh laptop, hy vọng phân tích được gì đó. Nhưng càng nhìn, cô càng rối bời. Cảm giác như chiếc khăn đang thì thầm một bí mật, chỉ chờ cô đủ can đảm để nghe.
Điện thoại rung. Một tin nhắn từ số lạ hiện lên:
“Đêm nay đừng ra ngoài. Chúng sẽ lấy thứ còn lại của cô.”
Tim An Nhiên đập mạnh. Cô lập tức nhắn lại: “Là ai? Anh muốn gì?”
Nhưng chỉ vài giây sau, dòng chữ “Tin nhắn không gửi được” hiện ra.
Tiếng bước chân vang lên ngoài cổng. Chậm rãi. Kéo dài. Cô vội tắt đèn, hé rèm cửa nhìn ra. Giữa màn sương trắng, một bóng người đứng bất động, cao gầy, khoác áo mưa đen trùm kín đầu. Họ không di chuyển, chỉ… nhìn thẳng vào cửa sổ phòng cô.
An Nhiên nuốt khan. Cô định lấy điện thoại chụp lại thì bóng người đột ngột biến mất, như tan vào sương.
Cạch.
Âm thanh vang lên từ phòng khách. Cô bước ra, từng bước dè chừng. Bàn trà của bà ngoại vẫn nguyên, nhưng trên đó, ngoài ấm trà, giờ có thêm… một phong bì màu trắng.
Cô mở ra. Bên trong là tấm ảnh cũ, chụp chị họ Lan đang đứng ở mép hồ, phía sau là một bóng đen mờ ảo. Góc ảnh được ghi ngày… đúng hôm chị mất tích.
Và kèm theo tấm ảnh là một mảnh giấy nhỏ:
“Người tiếp theo… là cô.”
Ngoài kia, gió rít mạnh qua khe cửa. Và ở xa xa, đâu đó trong màn sương, tiếng cười khẽ vang lên…