bí ẩn sau lưng

Chương 3: Hiểm nguy chờ sẵn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố vẫn chìm trong màn đêm, nhưng đối với Lâm Diệp, mỗi bóng tối đều tiềm ẩn nguy hiểm. Sau đêm truy sát, cô và Trần Hạo tạm lánh vào một căn hộ an toàn do tổ chức cung cấp. Căn phòng nhỏ, ánh sáng vàng ấm áp, nhưng bầu không khí lại căng thẳng đến mức có thể cắt ra bằng dao.

Lâm Diệp ngồi xuống bàn, mở laptop, kiểm tra lại dữ liệu vừa thu thập. Dấu hiệu xâm nhập của đối phương đã được họ che giấu tạm thời, nhưng cô biết, đây chỉ là tạm thời. Một nhóm kẻ thù mạnh hơn đang truy tìm dữ liệu đó.

Trần Hạo đứng dựa vào cửa sổ, tay chống cằm, nhìn ra đường phố vắng lặng. Anh hiếm khi nói, nhưng lúc này, giọng trầm ấm vang lên: “Cô không nên tự mình làm việc này một mình. Lần tới, hãy để tôi phối hợp từ đầu.”

Lâm Diệp nhíu mày, không phải vì lời nói, mà vì cảm giác bất ngờ khi anh quan tâm. Cô trả lời khẽ: “Tôi quen làm việc một mình. Anh chỉ nên đứng ngoài, quan sát là đủ.”

Không khí giữa hai người căng ra, vừa là thách thức, vừa là thử thách lòng tin. Họ biết, trong thế giới gián điệp, sự phụ thuộc quá mức đôi khi là điểm yếu chết người.

Bỗng, báo động nhỏ vang lên từ laptop của Lâm Diệp. Một dòng mã lạ xuất hiện, rõ ràng dữ liệu của họ đang bị dò xét từ xa. Cô lập tức nhấn một loạt phím, truy dấu nguồn gốc xâm nhập.

“Đối phương không chỉ ở đây. Họ đã tìm ra chúng ta,” Lâm Diệp nói, giọng nghiêm trọng.

Trần Hạo nhanh chóng áp sát màn hình, đôi mắt sáng lên. “Không được để họ lấy đi dữ liệu. Chúng ta phải di chuyển ngay.”

Trong khoảnh khắc, họ thu dọn thiết bị, chuẩn bị rời khỏi căn hộ an toàn. Lâm Diệp cảm nhận từng bước di chuyển của mình phải chính xác, từng hành động phải đồng bộ với Trần Hạo. Mỗi bước chân, mỗi hơi thở đều phải khéo léo, vì bất cứ sơ suất nào cũng có thể dẫn tới rơi vào tay kẻ thù.

Khi mở cửa bước ra hành lang, cả hai lập tức nhận ra những bóng đen đang di chuyển phía cuối hành lang – kẻ thù đã phát hiện căn hộ. Lâm Diệp nắm tay Trần Hạo, ra hiệu: “Chạy theo kế hoạch B.”

Họ lao vào cầu thang, từng tầng như trở thành chiến trường. Tiếng bước chân vang lên, tiếng cửa sắt va chạm, mùi khói từ bình xịt giả tạo che khuất tầm nhìn. Trần Hạo dẫn đường, mắt không rời các đối tượng. Lâm Diệp theo sát, vừa di chuyển, vừa quan sát môi trường xung quanh.

Đột nhiên, một người mặc đồ đen nhảy ra từ lối đi phụ, chĩa súng về phía họ. Trần Hạo phản ứng nhanh, đẩy Lâm Diệp sang một bên, đồng thời quật ngã kẻ tấn công với sự chính xác tuyệt đối. Lâm Diệp cúi xuống, hít thở sâu, tim đập mạnh nhưng không hoảng loạn. Cô nhận ra, trong lúc nguy hiểm, họ phối hợp nhịp nhàng như một, khiến bất kỳ ai cũng phải kinh ngạc.

Khi thoát ra sân thượng, ánh đèn neon phản chiếu qua lớp khói mỏng tạo nên cảnh tượng vừa huyền ảo vừa rùng rợn. Lâm Diệp đứng tựa vào lan can, mắt dõi theo từng chuyển động xung quanh, còn Trần Hạo đứng bên, giọng trầm nhưng lại có chút lo lắng: “Cô không sao chứ?”

Lâm Diệp khẽ gật đầu, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô nhận ra điều khó khăn nhất không phải là nhiệm vụ nguy hiểm, mà là cảm giác lo lắng dành cho Trần Hạo. Cô không muốn thừa nhận, nhưng từng ánh mắt, từng cử chỉ của anh khiến cô khó lòng giữ khoảng cách như trước.

“Chúng ta phải rút lui,” Trần Hạo nói, giọng nghiêm trọng. “Đêm nay, chỉ là lần thử đầu. Nhiệm vụ thực sự mới bắt đầu vào ngày mai.”

Lâm Diệp nhìn anh, cảm giác vừa lo lắng vừa tin tưởng. Cô biết rằng, trong thế giới này, họ chỉ có nhau – và điều đó vừa là sức mạnh, vừa là nguy cơ.

Bước chân họ hòa vào bóng đêm thành phố, nhưng trong tim mỗi người, một luồng cảm xúc mới đang nhen nhóm – vừa là sự tin cậy, vừa là khát vọng gần gũi, giữa những nhiệm vụ nguy hiểm và âm mưu chưa lộ diện.

Hết chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×