bí ẩn sau lưng

Chương 4: Nhiệm vụ bí mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh chưa kịp ló rạng thì Lâm Diệp đã tỉnh dậy, chuẩn bị cho ngày mới đầy áp lực. Cô không còn thời gian nghỉ ngơi, vì nhiệm vụ thứ hai đã được cấp trên thông báo qua hệ thống bảo mật.

Trần Hạo xuất hiện trước cửa phòng, gương mặt nghiêm trọng nhưng ánh mắt lại lộ chút dịu dàng: “Chúng ta phải đi ngay. Thời gian không còn nhiều.”

Lâm Diệp gật đầu, đôi mắt sáng lên sự quyết tâm. Cô mặc bộ trang phục nhẹ, tiện lợi cho việc di chuyển, đồng thời đảm bảo yếu tố gián điệp: không quá nổi bật, không để lại dấu vết.

Trong khi di chuyển đến một địa điểm bí mật cách trung tâm thành phố vài cây số, Trần Hạo im lặng, nhưng ánh mắt anh không rời Lâm Diệp. Cô cảm nhận được, dù anh ít bộc lộ cảm xúc, nhưng trong khoảnh khắc nguy hiểm, sự quan tâm của anh lại trở nên rõ ràng.

Họ tiếp cận một kho chứa cũ kỹ, nơi được cho là đối tượng bí mật của nhiệm vụ. Lâm Diệp kiểm tra xung quanh, ánh mắt quan sát mọi chi tiết nhỏ nhất: các camera ẩn, cảm biến nhiệt, tiếng động của gió qua mái tôn.

Trần Hạo cúi xuống, bàn tay chạm vào một ổ khóa điện tử. Anh mỉm cười hiếm hoi: “Cô chuẩn bị sẵn tâm lý chưa? Đây không đơn giản như lần trước.”

Lâm Diệp khẽ mỉm cười, trả lời bằng giọng điềm tĩnh: “Luôn luôn sẵn sàng.”

Họ mở cửa kho, bước vào trong. Mùi bụi và dầu máy trộn lẫn, tạo nên cảm giác vừa rùng rợn vừa kích thích giác quan. Bên trong, hàng loạt thiết bị điện tử, tài liệu, và các vật dụng bí ẩn được sắp xếp ngăn nắp.

Bỗng, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía cuối kho. Lâm Diệp áp sát vào bức tường, nhường ánh sáng để quan sát. Trần Hạo đứng phía sau, hơi thở đều đặn nhưng tập trung.

Một nhóm người mặc đồ đen xuất hiện, rõ ràng là đã chờ sẵn. Lâm Diệp và Trần Hạo lập tức tách nhau, chuẩn bị chiến đấu. Trong khoảnh khắc này, từng giây phút đều quan trọng, và sự phối hợp giữa họ là yếu tố sống còn.

Trần Hạo lao tới, dùng kỹ thuật chiến đấu tay không vô hiệu hóa một đối tượng, trong khi Lâm Diệp nhanh nhẹn, dùng một loạt công cụ nhỏ để khống chế những kẻ còn lại. Mỗi động tác vừa dứt khoát vừa chính xác, như thể họ đã luyện tập từ lâu, nhưng vẫn có cảm giác ngẫu hứng.

Sau khi mọi người im lặng, Lâm Diệp bước đến bàn trung tâm, kết nối thiết bị với laptop để sao chép dữ liệu quan trọng. Trong khi đó, Trần Hạo đứng canh cửa, ánh mắt quan sát khắp không gian.

“Cô có thấy không?” Trần Hạo hỏi, giọng trầm nhưng mang chút lo lắng.

Lâm Diệp ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả hai như hiểu nhau mà không cần lời nói. Sự tin tưởng, sự phụ thuộc, và một chút cảm xúc khó gọi tên đang len lỏi trong lòng họ.

Nhưng niềm yên tâm chỉ kéo dài vài giây. Một tiếng động lớn vang lên từ phía sau, và đèn kho nhấp nháy đỏ. Hệ thống an ninh bị kích hoạt. Một giọng đàn ông vang lên từ loa: “Ai xâm nhập vào kho này, hãy ra đầu hàng ngay!”

Lâm Diệp và Trần Hạo nhìn nhau, hiểu rằng tình thế đã nguy hiểm hơn bao giờ hết. Lâm Diệp thì thầm: “Chúng ta phải thoát ra ngoài và bảo vệ dữ liệu bằng mọi giá.”

Trần Hạo gật đầu, giọng trầm: “Đi theo tôi, đừng tách ra.”

Họ lao qua các lối đi phụ, né tránh các cảm biến và camera còn hoạt động. Mỗi bước chân, mỗi cú nhảy đều được tính toán kỹ lưỡng, tim đập nhanh nhưng trí óc tỉnh táo.

Cuối cùng, họ thoát ra sân thượng, đứng trên mái tòa nhà cũ. Ánh nắng đầu tiên chiếu lên khuôn mặt căng thẳng nhưng đầy quyết tâm của họ. Lâm Diệp nhìn Trần Hạo, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa ẩn chút cảm xúc: “Chúng ta sống sót, nhưng nhiệm vụ chưa kết thúc.”

Trần Hạo đặt tay lên vai cô, giọng trầm ấm: “Và tôi sẽ luôn đứng sau cô, dù nguy hiểm đến đâu.”

Một làn gió thổi qua, mái tóc Lâm Diệp bay nhẹ, tim cô đập nhanh hơn. Giữa những nhiệm vụ nguy hiểm, giữa hiểm nguy và âm mưu, một cảm xúc mới đang dần nhen nhóm.

Họ bước xuống mái, hòa vào ánh sáng bình minh. Nhưng cả hai biết, đêm nay, và cả những ngày tới, sẽ còn nhiều nguy hiểm, và cả những thử thách về lòng tin và tình cảm, đang chờ họ phía trước.

Hết chương 4.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×