Sau đêm đầu tiên tại nhà kho cũ, Ngọc Lan trở về phòng trọ với cảm giác vừa lo lắng vừa hứng khởi. Bên ngoài, thị trấn nhỏ vẫn chìm trong ánh sáng vàng dịu của đèn đường, nhưng trong lòng cô, mọi thứ như rộn ràng, nhịp điệu nhanh hơn. Những bức ảnh, hồ sơ, những ghi chú nhỏ mà Hạ Tùng đưa hôm qua vẫn hiện lên trong trí óc cô, như đang mời gọi cô tiếp tục hành trình điều tra.
Cô ngồi xuống bàn, lật lại từng bức ảnh. Mỗi khuôn mặt, mỗi địa điểm, mỗi chi tiết nhỏ đều khiến cô trăn trở. Cô tự hỏi: liệu có mối liên hệ nào giữa các vụ mất tích? Và quan trọng hơn, ai là kẻ đứng sau tất cả?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô trở về thực tại. Tin nhắn mới từ số lạ:
"Đừng đi quá nhanh. Mọi thứ cần phải từ từ. Người muốn giúp cô đang chờ ở nơi quen thuộc."
Ngọc Lan nhíu mày. "Nơi quen thuộc…?" Cô lẩm bẩm. Trong lòng, cô vừa hồi hộp vừa tò mò. Không còn nghi ngờ gì, cô biết rằng mình phải tìm hiểu.
Chiều hôm đó, Ngọc Lan quyết định đi dạo quanh khu phố cũ nơi bưu điện và nhà kho. Mỗi bước chân vang trên nền đá lạnh, âm thanh lan tỏa trong không gian tĩnh lặng. Cô cảm nhận rõ sự khác biệt: con phố này vốn yên bình, giờ mang trong mình một bầu không khí căng thẳng, gần như muốn kể một câu chuyện bí ẩn nào đó.
Khi đi qua góc phố tối, cô nhận thấy một bóng người đang đứng yên. Cao, dáng người thẳng, áo khoác tối màu. Tim Ngọc Lan đập nhanh, cảm giác vừa lo sợ vừa kích thích. Người đó di chuyển nhanh, rồi biến mất sau một cánh cửa cũ.
Cô bỗng nhớ đến lời nhắn: "Người muốn giúp cô đang chờ..." Có phải đây là người gửi thư nặc danh? Cô không chắc. Nhưng trực giác mách bảo rằng, nếu muốn tiến gần sự thật, cô phải tiếp cận người đó.
Đêm đến, Ngọc Lan mang theo đèn pin và hồ sơ vụ án, quyết định đi theo manh mối đến một quán cà phê cũ nằm gần bờ sông – nơi cô và Hạ Tùng đã trao đổi thông tin lần trước. Không gian quán yên tĩnh, chỉ vài ánh đèn lờ mờ, bức tường gạch xám tạo nên cảm giác hoài cổ.
Cô bước vào, nhìn quanh. Ngồi ở một góc khuất, có một người đàn ông đang đọc báo. Dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén. Ngọc Lan nín thở. Người đàn ông này có gì đó quen thuộc… rồi bỗng nhận ra: đó chính là Hạ Tùng.
Anh ngẩng lên, ánh mắt nhìn cô, hơi nhíu mày nhưng vẫn giữ nét điềm tĩnh. Khi cô tiến lại gần, anh đứng dậy, giọng trầm:
“Ngọc Lan, tôi không ngờ cô lại đến sớm như vậy. Ngồi xuống, chúng ta có việc phải bàn.”
Ngọc Lan ngồi xuống, tim vẫn đập nhanh. Trong ánh mắt Hạ Tùng, cô cảm nhận được sự nghiêm túc, nhưng đồng thời cũng thấy một chút lo lắng tinh tế – điều khiến trái tim cô rung động.
Hạ Tùng mở chiếc cặp da, đưa ra những bức ảnh mới và ghi chú chi tiết:
Một người đàn ông trung niên thường xuất hiện quanh khu vực mất tích.
Các vụ việc đều xảy ra vào buổi tối, thường liên quan tới những con đường hẹp, ít người qua lại.
Một số vật chứng được tìm thấy tại hiện trường đều bị di chuyển hoặc phá hủy, tạo khó khăn cho việc điều tra.
Ngọc Lan quan sát, ghi chép cẩn thận. Cô cảm thấy trí tò mò của mình bùng lên mạnh mẽ. “Anh… anh có chắc người đàn ông đó liên quan tới tất cả các vụ mất tích không?” cô hỏi.
Hạ Tùng nghiêng đầu, ánh mắt tập trung:
“Chưa chắc, nhưng mọi dấu hiệu đều hướng về hắn. Chúng ta cần phải theo dõi cẩn thận, từng bước một.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người vừa nghiêm túc vừa tự nhiên. Ngọc Lan bắt đầu cảm nhận sự tin tưởng nơi Hạ Tùng, nhưng đồng thời cũng thấy một khoảng cách nhất định. Anh lạnh lùng, kiên định, nhưng trong từng cử chỉ nhỏ, ánh mắt chăm chú khi nhìn cô, lại chứa một sự quan tâm lặng lẽ.
Cô lẩm bẩm trong lòng: “Có lẽ, mình không chỉ tò mò về vụ án nữa…”
Họ quyết định lập kế hoạch quan sát người đàn ông bí ẩn. Hạ Tùng giải thích chi tiết về cách theo dõi, cách ghi chú, cách nhận diện những dấu hiệu nhỏ nhất. Ngọc Lan chăm chú lắng nghe, ghi chép, thỉnh thoảng đặt câu hỏi. Mỗi câu hỏi của cô đều được Hạ Tùng trả lời tỉ mỉ, đôi khi kèm theo vài lời khuyên tinh tế.
Thời gian trôi qua, ánh đèn quán cà phê phản chiếu lên gương mặt cô và Hạ Tùng, tạo nên những khoảnh khắc gần gũi nhưng đầy bí ẩn. Một cử chỉ nhỏ – Hạ Tùng cúi xuống nhặt chiếc bút rơi cho cô – khiến trái tim Ngọc Lan loạn nhịp.
Sau gần hai giờ bàn bạc, họ quyết định theo dõi manh mối đến một khu nhà hoang gần bờ sông. Đây là nơi người đàn ông thường xuất hiện theo ghi chú. Ngọc Lan cảm thấy hơi run, ánh mắt dõi theo Hạ Tùng.
Bước chân trên nền đất ẩm ướt, họ tiến gần khu nhà hoang. Tiếng nước chảy từ bờ sông hòa cùng tiếng gió rít qua những cây cổ thụ, tạo nên một bầu không khí căng thẳng, vừa hồi hộp vừa lôi cuốn.
Ngọc Lan nín thở khi thấy bóng dáng người đàn ông xuất hiện phía trước. Anh ta dừng lại, dường như đang quan sát điều gì đó. Hạ Tùng chỉ nhẹ nhàng ra hiệu, yêu cầu cô giữ im lặng.
Khi người đàn ông quay đi, Hạ Tùng thì thầm:
“Đây là cơ hội để chúng ta ghi nhận hành vi, chú ý từng chi tiết nhỏ. Hãy quan sát thật cẩn thận.”
Ngọc Lan gật đầu, trái tim đập nhanh nhưng quyết tâm. Cô quan sát từng cử động của người đàn ông, từ cách hắn bước đi, ánh mắt, cho đến những vật dụng xung quanh hắn. Từng chi tiết đều được ghi nhớ trong trí óc cô, như một bài học về trinh thám thực tế.
Sau hơn một giờ theo dõi, người đàn ông biến mất vào bóng tối. Hạ Tùng nhìn Ngọc Lan, ánh mắt vừa khen ngợi vừa cảnh báo:
“Cô đã làm tốt. Nhưng đây chỉ là bước đầu. Mọi chuyện chưa kết thúc.”
Ngọc Lan thở dài, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cảm giác được tham gia trực tiếp vào vụ án, được học hỏi từ Hạ Tùng, khiến cô vừa lo lắng vừa hứng thú.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ gặp nhau. Không lời nào được thốt ra, nhưng sự đồng cảm, niềm tin và một cảm giác ấm áp len lỏi giữa hai người. Ngọc Lan nhận ra rằng, Hạ Tùng không chỉ là đồng hành trong vụ án, mà còn là người khiến trái tim cô rung động theo cách cô chưa từng trải qua.
Đêm hôm đó, khi trở về phòng trọ, Ngọc Lan không thể ngủ. Cô nhìn ra cửa sổ, ánh đèn vàng nhạt hắt lên phố vắng, ánh mắt xa xăm về những gì đã diễn ra. Vụ án, Hạ Tùng, cảm giác tò mò, lo lắng, hồi hộp, hạnh phúc – tất cả đan xen, tạo thành một bức tranh phức tạp mà cô vừa sợ, vừa muốn khám phá.
Ngọc Lan biết rằng, từ đây, mỗi bước chân của cô sẽ dẫn đến những bí mật lớn hơn, những nguy hiểm lớn hơn, và có lẽ, cả những cảm xúc sâu kín chưa từng trải qua. Bóng đêm vẫn bao phủ thị trấn, nhưng trong lòng cô, ánh sáng của trí tò mò và hứng khởi đã bật lên mạnh mẽ.
Và một điều chắc chắn: cuộc phiêu lưu này, dù nguy hiểm đến đâu, cô sẽ không đi một mình. Hạ Tùng sẽ bên cạnh, và điều đó khiến mọi thứ bớt đáng sợ, nhưng đồng thời, khiến trái tim cô rung động mạnh hơn bao giờ hết…
Hết chương 3.