bí ẩn thị trấn nhỏ

Chương 4: Dấu Chân Trong Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngọc Lan tỉnh dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Cơn mưa nhẹ rơi ngoài cửa sổ như gợi lên nhịp điệu rùng rợn của thị trấn trong đêm. Cô nhìn chiếc đồng hồ trên tường, kim giờ vừa điểm 5 giờ sáng, và nhận ra rằng mình không ngủ được. Những hình ảnh từ tối hôm qua – khu nhà hoang, người đàn ông bí ẩn, ánh mắt Hạ Tùng – vẫn hiện lên rõ ràng trong trí nhớ.

Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Ngày hôm nay, phải chuẩn bị mọi thứ thật kỹ. Mọi chi tiết đều quan trọng. Mình không thể mắc sai lầm.”

Ngọc Lan mặc áo khoác dày, mang theo đèn pin, sổ ghi chép và chiếc máy ảnh nhỏ. Cô quyết định quay lại khu vực nhà hoang để kiểm tra các dấu vết còn sót lại từ đêm qua. Dù trời mưa, cô không nản lòng. Trái tim cô vừa lo lắng vừa hứng thú – sự pha trộn của cảm giác khám phá và hồi hộp khó tả.

Khi đến gần nhà hoang, mặt đất bùn lầy trơn trượt, nhưng cô vẫn cố gắng đi chậm, quan sát từng chi tiết. Bước chân của cô in lại dấu trên nền đất ẩm ướt, tạo thành những vết chân nhỏ nhưng rõ ràng. Ngọc Lan cúi xuống, nhìn kỹ những vết chân – đây là manh mối quan trọng đầu tiên giúp xác định hướng di chuyển của người đàn ông bí ẩn.

Cô nhíu mày, dùng tay quét nhẹ lớp đất bùn trên nền, ghi chép cẩn thận. Mỗi vết chân, mỗi vết trầy xước trên gạch đá, đều có thể hé lộ bí mật. Như thể thị trấn này đang kể cho cô nghe câu chuyện của mình, nhưng chỉ dành cho những ai đủ tinh mắt và kiên nhẫn để lắng nghe.

Trong lúc đang quan sát, một giọng nói vang lên từ phía sau:

“Ngọc Lan, không nên đi một mình.”

Cô quay người, và thấy Hạ Tùng đứng đó, áo khoác ướt mưa nhưng vẫn thẳng lưng, ánh mắt sắc bén như mọi khi. Tim Ngọc Lan đập nhanh, vừa mừng vừa hơi sợ. “Anh… đã theo dõi tôi từ bao giờ?” cô hỏi, giọng run run.

Hạ Tùng tiến lại gần, ánh mắt tập trung vào dấu vết trên nền đất. “Tôi nghĩ tốt hơn là đi cùng. Người đàn ông kia rất tinh ranh, không nên để cô gặp nguy hiểm một mình.”

Ngọc Lan gật đầu, cảm giác an toàn trỗi dậy. Sự xuất hiện của Hạ Tùng khiến cô vừa nhẹ nhõm vừa ngại ngùng. Dù chưa hiểu hết về anh, nhưng trực giác mách bảo rằng, bên anh, cô sẽ ít nguy hiểm hơn.

Họ cùng nhau đi theo các dấu chân, len lỏi qua những bụi cây, lối đi nhỏ, ánh đèn pin chập chờn chiếu lên những vật thể lạ. Ngọc Lan ghi chép mọi thứ, còn Hạ Tùng quan sát tỉ mỉ từng chi tiết: hướng đi, cách người đàn ông di chuyển, thậm chí cách hắn tác động đến môi trường xung quanh.

Sau một khoảng thời gian quan sát, họ phát hiện một vết trầy trên bức tường cũ, rõ ràng là do ai đó để lại khi tìm cách trèo qua. Hạ Tùng cúi xuống, nhấn mạnh:

“Chú ý từng vết trầy, từng vết đất dính trên tường. Nó sẽ cho chúng ta biết hắn đã đi hướng nào.”

Ngọc Lan chăm chú, từng ngón tay run run chạm vào bức tường, cảm nhận từng vết xước, từng vệt bùn khô. Lòng cô vừa hồi hộp vừa phấn khích. Trinh thám không chỉ là một trò chơi trí tuệ, mà còn là nghệ thuật quan sát, nơi mỗi chi tiết nhỏ đều quan trọng.

Khi họ đi đến gần bờ sông, một điều bất ngờ xảy ra. Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía bụi rậm – tiếng cành cây gãy nhẹ, như ai đó đang di chuyển vội vã. Ngọc Lan nín thở, ánh mắt dõi theo bóng tối. Hạ Tùng ra hiệu im lặng, rồi cả hai ẩn mình sau một gốc cây.

Người đàn ông bí ẩn xuất hiện, bước đi nhanh nhưng cẩn thận, dường như đang kiểm tra xung quanh trước khi rời khỏi khu vực. Hạ Tùng thì thầm:

“Quan sát cẩn thận. Mọi hành động của hắn đều có ý nghĩa. Chúng ta cần ghi nhớ từng chi tiết.”

Ngọc Lan nhìn kỹ, từng bước chân, từng cử động của người đàn ông. Cô cảm nhận rõ sự tinh ranh, cảnh giác của hắn. Trái tim cô đập mạnh, vừa hồi hộp vừa hứng thú. Đây chính là cảm giác mà cô từng mơ về – trinh thám thực tế, nơi trực giác và quan sát quyết định tất cả.

Sau khi người đàn ông biến mất, Hạ Tùng và Ngọc Lan cùng nhau phân tích các dấu vết còn lại. Họ phát hiện ra một vật thể lạ bị bỏ quên – một chiếc khăn dính bùn, rõ ràng là để lại khi hắn vội vàng. Hạ Tùng nhấc lên, ánh mắt sắc bén:

“Chiếc khăn này có thể cho chúng ta manh mối về hắn. Mùi, chất liệu, thậm chí cách nó bị vắt – tất cả đều quan trọng.”

Ngọc Lan ghi chép cẩn thận, cảm thấy trí tò mò của mình bùng lên. Cô nhận ra rằng, việc theo dõi và ghi nhận từng chi tiết nhỏ là bước quan trọng để giải quyết vụ án. Và hơn hết, bên cạnh Hạ Tùng, cô cảm thấy vừa an toàn vừa hứng khởi.

Trong lúc họ làm việc, ánh mắt họ chạm nhau. Không cần lời nói, cả hai đều hiểu rằng: mối quan hệ này không chỉ dừng lại ở đồng nghiệp trong vụ án. Ngọc Lan cảm nhận một sự quan tâm lặng lẽ, tinh tế từ Hạ Tùng – khiến trái tim cô rung động một cách lạ thường.

Khi trở về phòng trọ, Ngọc Lan không thể ngồi yên. Cô nhìn ra cửa sổ, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt phố vắng, và tự nhủ:

“Đêm nay chỉ là bước khởi đầu. Những bí mật lớn hơn đang chờ phía trước. Nhưng… có Hạ Tùng bên cạnh, mình sẽ không sợ.”

Cô mở lại hồ sơ, so sánh các manh mối. Mỗi chi tiết, từ dấu chân, vết trầy, chiếc khăn dính bùn, đều có thể dẫn đến hung thủ. Cô nhận ra rằng, trí tò mò, sự kiên nhẫn, và khả năng quan sát tinh tế của mình sẽ là vũ khí quan trọng nhất.

Trong đêm yên tĩnh, Ngọc Lan cảm thấy tim đập mạnh, vừa vì hồi hộp vừa vì một cảm giác kỳ lạ khi nghĩ về Hạ Tùng. Anh không chỉ là đồng hành trong vụ án, mà còn là người khiến cô rung động – một cảm giác vừa an toàn vừa kích thích, vừa lạ vừa quen.

Bóng đêm bao phủ thị trấn, nhưng trong lòng Ngọc Lan, ánh sáng của tò mò, hứng khởi và những cảm xúc mới mẻ đã bừng lên. Cô biết rằng, mỗi bước đi tiếp theo sẽ dẫn đến những bí mật lớn hơn, những nguy hiểm lớn hơn – và có lẽ, những cảm xúc sâu kín mà cô chưa từng trải qua.

Hết chương 4.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×