bí ẩn thị trấn nhỏ

Chương 5: Bóng Tối Hé Lộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Ngọc Lan thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Trái tim cô vẫn chưa thôi đập mạnh sau những sự kiện đêm qua. Những dấu chân, chiếc khăn bùn, ánh mắt Hạ Tùng – tất cả vẫn hiện lên trong trí nhớ cô như một câu chuyện chưa được kết thúc.

Cô ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng yếu ớt chiếu qua lớp mưa đọng trên kính. Bầu trời xám xịt, gợi lên cảm giác vừa u ám vừa kỳ bí. Ngọc Lan biết rằng, hôm nay sẽ là một ngày quan trọng – ngày mà những bí mật dần hé lộ.

Cô mặc áo khoác dày, mang theo đèn pin, sổ ghi chép và chiếc máy ảnh nhỏ. Lúc này, trái tim cô vừa lo lắng vừa hứng thú. Cảm giác này giống như một món quà vừa đáng sợ vừa quyến rũ – và cô sẵn sàng bước vào nó.

Khi đến gần nhà kho cũ, Ngọc Lan thấy Hạ Tùng đã đứng chờ sẵn. Áo khoác ướt mưa, dáng đứng thẳng, ánh mắt sắc bén như mọi khi. Nhìn thấy cô, anh gật nhẹ:

“Chúng ta sẽ bắt đầu từ đây. Có manh mối mới cần kiểm tra.”

Ngọc Lan gật đầu, tim đập nhanh. Sự hiện diện của Hạ Tùng khiến cô vừa an tâm vừa bối rối. Anh không chỉ là đồng hành trong vụ án mà còn là người khiến cô rung động.

Họ bước vào nhà kho, nơi ánh sáng đèn pin chập chờn chiếu lên những vật thể cũ kỹ. Hạ Tùng mở cặp da, lấy ra một số vật chứng mới:

Một mẩu giấy ghi chú dính bùn, chữ viết nguệch ngoạc nhưng có thể đọc được.

Một sợi dây thừng cũ, có vết cắt và dấu đất bám trên bề mặt.

Một chiếc hộp nhỏ bằng kim loại, bên trong chứa những vật dụng cá nhân của một nạn nhân mất tích.

Hạ Tùng nhìn Ngọc Lan, ánh mắt nghiêm túc:

“Những vật chứng này có thể dẫn chúng ta đến hung thủ. Nhưng phải cực kỳ cẩn thận. Kẻ này rất tinh ranh và nguy hiểm.”

Ngọc Lan ghi chép tỉ mỉ, cảm giác hồi hộp trỗi dậy mạnh mẽ. Mỗi chi tiết nhỏ đều quan trọng, và cô nhận ra rằng trí tò mò, sự kiên nhẫn và khả năng quan sát tinh tế của mình sẽ là chìa khóa để giải quyết vụ án.

Buổi chiều, họ quyết định theo dõi manh mối mới. Người đàn ông bí ẩn – nghi phạm chính – thường xuất hiện quanh khu vực bờ sông và các con đường vắng. Họ đi qua những lối mòn, len lỏi giữa các bụi cây, ánh đèn pin chiếu sáng từng tấm nền đất ẩm ướt.

Ngọc Lan quan sát kỹ từng dấu chân, từng vết trầy xước, từng cành cây gãy. Hạ Tùng chỉ ra những chi tiết mà bình thường mắt thường khó nhận thấy: hướng đi của người đàn ông, cách hắn di chuyển, thậm chí cả những vật thể hắn chạm vào.

“Nhìn kỹ từng chi tiết. Mọi hành động đều có ý nghĩa,” Hạ Tùng thì thầm.

Ngọc Lan gật đầu, tim đập mạnh. Cô cảm nhận rõ sự tinh ranh và cảnh giác của kẻ bí ẩn. Trái tim cô vừa hồi hộp vừa hứng thú. Đây chính là cảm giác mà cô từng mơ về – trinh thám thực tế, nơi trí tuệ và trực giác quyết định tất cả.

Khi họ đến gần bờ sông, một bất ngờ xảy ra. Một tiếng động vang lên từ phía bụi rậm – tiếng cành cây gãy nhẹ, như ai đó đang di chuyển vội vã. Ngọc Lan nín thở, ánh mắt dõi theo bóng tối. Hạ Tùng ra hiệu im lặng, rồi cả hai ẩn mình sau một gốc cây.

Người đàn ông bí ẩn xuất hiện, bước đi nhanh nhưng cẩn thận, dường như đang kiểm tra xung quanh trước khi rời khỏi khu vực. Hạ Tùng thì thầm:

“Quan sát cẩn thận. Mọi hành động của hắn đều có ý nghĩa. Chúng ta cần ghi nhớ từng chi tiết.”

Ngọc Lan nhìn kỹ, từng bước chân, từng cử động của người đàn ông. Cô cảm nhận rõ sự tinh ranh, cảnh giác của hắn. Trái tim cô đập mạnh, vừa hồi hộp vừa hứng thú. Đây là khoảnh khắc mà cô cảm thấy sống động hơn bao giờ hết trong cuộc đời mình.

Sau khi người đàn ông biến mất, họ kiểm tra lại các dấu vết còn lại. Ngọc Lan phát hiện một vật thể lạ – một chiếc khăn dính bùn, rõ ràng là để lại khi hắn vội vàng. Hạ Tùng nhấc lên, ánh mắt sắc bén:

“Chiếc khăn này có thể cho chúng ta manh mối về hắn. Mùi, chất liệu, thậm chí cách nó bị vắt – tất cả đều quan trọng.”

Ngọc Lan ghi chép cẩn thận, cảm giác trí tò mò trỗi dậy mạnh mẽ. Cô nhận ra rằng, việc theo dõi và ghi nhận từng chi tiết nhỏ là bước quan trọng để giải quyết vụ án.

Buổi tối, khi trở về phòng trọ, Ngọc Lan vẫn không thể ngồi yên. Cô mở lại hồ sơ, so sánh các manh mối: dấu chân, vết trầy, chiếc khăn dính bùn, mẩu giấy ghi chú – tất cả đều dẫn đến hung thủ. Cô nhận ra rằng, cuộc phiêu lưu này vừa nguy hiểm vừa lôi cuốn, và cô sẽ không thể từ bỏ giữa chừng.

Trong khoảnh khắc nhìn ra cửa sổ, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt phố vắng, Ngọc Lan tự nhủ:

“Đêm nay chỉ là bước đầu. Những bí mật lớn hơn đang chờ phía trước. Nhưng có Hạ Tùng bên cạnh, mình sẽ không sợ.”

Trái tim cô đập mạnh khi nghĩ về Hạ Tùng. Anh không chỉ là đồng hành trong vụ án, mà còn là người khiến cô rung động – một cảm giác vừa an toàn vừa kích thích, vừa lạ vừa quen.

Ngọc Lan biết rằng, từ đây, mỗi bước đi tiếp theo sẽ dẫn đến những bí mật lớn hơn, những nguy hiểm lớn hơn – và có thể cả những cảm xúc sâu kín mà cô chưa từng trải qua. Bóng đêm bao phủ thị trấn, nhưng ánh sáng của tò mò, hứng khởi và những cảm xúc mới mẻ đã bừng lên trong cô.

Hết chương 5.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×