Ngọc Lan tỉnh dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Trái tim cô vẫn đập mạnh sau những sự kiện đêm qua. Cơn mưa nhẹ rơi ngoài cửa sổ, hòa cùng tiếng gió thổi, tạo nên một không gian u ám nhưng kỳ lạ, khiến cô vừa sợ hãi vừa hứng thú.
Cô tự nhủ: “Hôm nay là bước ngoặt. Hung thủ có thể lộ diện. Mình phải chuẩn bị kỹ lưỡng.”
Ngọc Lan mặc áo khoác dài, đội mũ, mang theo đèn pin, sổ ghi chép và chiếc máy ảnh nhỏ. Hạ Tùng đã hẹn cô tại quán cà phê cũ lúc 6 giờ sáng để bàn kế hoạch. Khi cô đến nơi, anh đã ngồi sẵn, ánh mắt nghiêm túc và tập trung.
“Chúng ta có manh mối mới,” Hạ Tùng nói, mở cặp da và lấy ra một số vật chứng: chiếc đồng hồ bị hỏng, một mẩu giấy ghi chú với nét chữ nguệch ngoạc, và một vật thể nhỏ màu đen mà anh chưa thể xác định.
Ngọc Lan nhìn kỹ, tim đập mạnh. Mọi thứ đều như một lời mời gọi bí ẩn. “Anh có chắc đây là manh mối quan trọng không?” cô hỏi.
Hạ Tùng gật đầu. “Đây là bước quan trọng để chúng ta nhận diện hung thủ. Nhưng phải cực kỳ thận trọng. Người này không đơn giản.”
Họ quyết định đi theo manh mối đến khu phố cũ, nơi nghi phạm thường xuất hiện. Mưa vẫn rơi nhẹ, tạo thành những vệt nước loang lổ trên nền đường, làm tăng thêm cảm giác u ám. Ngọc Lan quan sát từng bước chân, từng vết nước đọng, từng dấu vết nhỏ trên vỉa hè.
Hạ Tùng đi trước, ánh mắt liên tục quét xung quanh. Anh thỉnh thoảng nhấc tay ra hiệu cho Ngọc Lan, nhắc cô chú ý những chi tiết nhỏ: vết trầy trên tường, dấu chân lún xuống đất ướt, những mảnh giấy rơi trên đường.
“Những chi tiết này có thể dẫn chúng ta đến hung thủ,” anh thì thầm. “Không được bỏ sót bất cứ điều gì.”
Ngọc Lan gật đầu, cảm giác hồi hộp trỗi dậy. Cô nhận ra rằng, trong trinh thám, mỗi chi tiết dù nhỏ nhất đều có thể quyết định hướng đi của vụ án. Và bên cạnh Hạ Tùng, cô cảm thấy an toàn hơn, dù tim vẫn loạn nhịp mỗi khi ánh mắt anh chạm vào cô.
Khi họ đến gần bờ sông, một bóng người xuất hiện trong bóng tối. Người đàn ông bí ẩn – nghi phạm chính – bước đi nhanh, nhưng cẩn thận, dường như đang kiểm tra xung quanh trước khi rời khỏi khu vực.
Hạ Tùng ra hiệu im lặng, cả hai ẩn mình sau một bụi cây. Ngọc Lan dõi mắt quan sát từng cử động của hung thủ: cách hắn bước đi, ánh mắt cảnh giác, và thậm chí cách hắn tương tác với môi trường xung quanh.
Sau một hồi theo dõi, người đàn ông dừng lại và cầm chiếc khăn dính bùn mà họ đã phát hiện hôm trước. Hắn nhấn mạnh vào một vật thể nhỏ trong tay, rồi nhanh chóng bỏ đi theo hướng khác.
Hạ Tùng nhìn Ngọc Lan, ánh mắt nghiêm túc:
“Đây là cơ hội để chúng ta ghi nhận hành vi và tìm ra manh mối cuối cùng. Chú ý từng chi tiết nhỏ.”
Ngọc Lan run run, nhưng cảm giác hứng thú trỗi dậy mạnh mẽ. Cô nhận ra rằng, từng hành động của hung thủ đều có ý nghĩa, và cô cần ghi nhớ tất cả để giải quyết vụ án.
Sau khi người đàn ông biến mất, họ tiến lại gần nơi hắn dừng lại. Ngọc Lan phát hiện một vật thể lạ – một chiếc hộp kim loại nhỏ, bên trong chứa những vật dụng cá nhân của nạn nhân. Hạ Tùng nhấc lên, ánh mắt sắc bén:
“Đây là bước tiến quan trọng. Những vật chứng này có thể dẫn chúng ta trực tiếp đến hung thủ.”
Ngọc Lan ghi chép cẩn thận, cảm giác trí tò mò và hồi hộp đan xen. Cô nhận ra rằng, việc quan sát và ghi nhận từng chi tiết nhỏ là bước quan trọng nhất trong trinh thám.
Trong lúc họ làm việc, ánh mắt Ngọc Lan và Hạ Tùng chạm nhau. Một khoảnh khắc im lặng, đầy ẩn ý. Không lời nào được thốt ra, nhưng cả hai đều hiểu rằng mối quan hệ này không chỉ dừng lại ở đồng hành trong vụ án. Cảm giác tin tưởng, quan tâm, và cả sự rung động lặng lẽ trỗi dậy trong lòng Ngọc Lan.
Đêm xuống, Ngọc Lan trở về phòng trọ, nhưng không thể ngủ. Cô mở hồ sơ, so sánh tất cả các manh mối: dấu chân, vết trầy, chiếc khăn dính bùn, mẩu giấy ghi chú, và hộp kim loại. Từng chi tiết như một mảnh ghép, hé lộ phần nào hung thủ, nhưng vẫn chưa đủ để kết luận.
Cô biết rằng, hung thủ tinh ranh và cảnh giác, sẽ không dễ dàng sa bẫy. Nhưng cô cảm thấy hứng khởi, bởi lần đầu tiên, mọi chi tiết đều có thể dẫn đến sự thật.
Ngọc Lan nhìn ra cửa sổ, ánh đèn vàng phản chiếu trên phố vắng. Trái tim cô vừa hồi hộp vừa hứng thú. “Đêm nay là bước ngoặt. Có Hạ Tùng bên cạnh, mình sẽ không sợ,” cô tự nhủ.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi nhẹ, tạo thành âm thanh rì rào, hòa cùng tiếng gió. Trong lòng Ngọc Lan, ánh sáng của tò mò và hứng khởi bừng lên, xua tan bóng tối. Cô biết rằng, mỗi bước đi tiếp theo sẽ dẫn đến những bí mật lớn hơn, nguy hiểm hơn – và có thể cả những cảm xúc sâu kín mà cô chưa từng trải qua.
Hôm sau, Hạ Tùng và Ngọc Lan quyết định đặt bẫy để xác định danh tính hung thủ. Họ chọn khu vực gần bờ sông, nơi người đàn ông thường xuất hiện. Ngọc Lan cẩn thận giấu chiếc máy ảnh, đặt một số dấu vết giả để dụ hung thủ lộ diện.
Trái tim cô đập mạnh khi ánh mắt bắt gặp Hạ Tùng đang quan sát tỉ mỉ từng chi tiết. Anh cúi xuống, chỉ cho cô cách đặt vật chứng sao cho tự nhiên nhất, vừa đảm bảo an toàn vừa hiệu quả. Ngọc Lan cảm nhận sự quan tâm tinh tế của anh, trái tim rung động một cách lạ thường.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, họ ẩn mình sau các bụi cây, chờ hung thủ xuất hiện. Đêm tối, tiếng gió rít qua những tán cây, tạo nên không khí vừa hồi hộp vừa nghẹt thở. Mọi giác quan của Ngọc Lan đều căng lên, mắt dõi theo từng bóng người trong bóng tối.
Một bóng người xuất hiện, tiến về phía bẫy. Ngọc Lan nhận ra hắn – người đàn ông bí ẩn mà họ đã theo dõi suốt nhiều ngày qua. Hắn tiến lại gần vật chứng giả, cúi xuống và chạm vào nó. Ngay lập tức, Hạ Tùng ra hiệu.
Ngọc Lan run run, tim đập mạnh. Ánh mắt họ chạm nhau, không cần lời nói, cả hai đều hiểu rằng hung thủ cuối cùng đã lộ diện. Mọi chi tiết, mọi quan sát, mọi công sức – giờ đây đều tập trung vào khoảnh khắc này.
Hạ Tùng nhẹ nhàng ra hiệu, chuẩn bị áp sát hung thủ. Ngọc Lan cảm nhận sự căng thẳng và hồi hộp bao trùm. Cô vừa lo lắng cho chính mình, vừa hồi hộp vì hung thủ sắp bị bắt. Nhưng trong lòng, một cảm giác an toàn kỳ lạ xuất hiện khi biết rằng Hạ Tùng luôn bên cạnh.
Bóng đêm, mưa rơi, và khoảnh khắc quan trọng – hung thủ đã lộ diện. Và từ đây, mọi bí mật sẽ dần được hé lộ, nhưng cũng kéo theo những nguy hiểm và cảm xúc sâu kín chưa từng trải qua…
Hết chương 6.